Cô chớp chớp mắt với Kiều Sơ Hạ: “Cậu biết đấy, lúc đàn anh Ngô mà dữ lên, Âu Dương Nguyệt sợ bộ dáng đó lắm, chủ nhiệm lớp mà!”“Phì….
.
” Kiều Sơ Hạ nhịn không được lại cười.
Cô ấy dùng sức ôm chặt Tần Tịch: “Tớ hứa với cậu.
Về sau nếu có chuyện gì sẽ nói với các cậu trước tiên, cũng sẽ không làm những chuyện ngốc nghếch.
”Trên mặt cô ấy tuy là cofn nước mắt nhưng đuôi mày khóe mắt đều thả lỏng hơn nhiều, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Được rồi, mau ăn cơm đi.
” Tần Tịch duỗi tay lấy hộp giữ nhiệt lại, “Tuy là có hộp giữ nhiệt nhưng mà để lâu cũng không ăn được nữa.
”Cô cẩn thận lau sạch đũa cho Kiều Sơ Hạ, rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô ấy lần nữa.
“Bên phía em trai cậu….
” Nhìn bạn tốt ăn cơm, lúc này Tần Tịch mới hỏi: “Chuyện đã giải quyết chưa?”“Ừ.
” Kiều Sơ Hạ gật gật đầu, khóe môi nhếch lên, cười vô cùng đáng yêu.
Tần Tịch biết ba mẹ cô ấy bất công nhưng mà quan hệ giữa hai chị em vẫn luôn rất tốt.
Năm ngoái lần đầu tiên Kiều Sơ Hạ tới trường học báo danh, vẫn là em trai đưa cô ấy tới.
Thiếu niên 15 tuổi vóc dáng đã rất cao, cõng một balo lớn sau vai, hai tay còn xách theo hai túi hành lý lớn.
Không cho chị hắn xách cái gì hết.
“Vậy thì tốt rồi.
” Tần Tịch nói: “Nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng.
Ừm, khụ khụ, ký túc xá bọn mình có Âu Dương! Cậu biết mà….
.
”Cô cố ý hạ giọng, nhỏ nhẹ nói với Kiều Sơ Hạ: “Cậu ấy vẫn luôn đối đầu với Nghiêm Tử Khâm không ngớt, nếu cậu ấy mà biết cậu mượn tiền Nghiêm Tử Khâm mà không mượn cậu ấy.
Trong lòng chắc chắn sẽ tức anh ách, không nổi điên mới là!”“Được.
” Kiều Sơ Hạ lại cười.
“Cậu nghỉ ngơi một ngày đi.
” Tần Tịch đứng lên, duỗi tay xoa bóp mặt Kiều Sơ Hạ, “Đáng thương quá, bị tớ dọa sợ cả ngày rồi! Này, tớ nhìn có vẻ lãnh khốc vô tình vậy hả?”Cô nói rồi lại sờ sờ mặt mình: “Đáng sợ lắm hả?”“Không có, không có.
” Kiều Sơ Hạ vội vàng phủ nhận, “Tiểu Tịch siêu ngọt ngào, siêu đáng yêu.
”“Đúng thế mà.
” Tần Tịch vừa lòng gật gật đầu, “Hơn nữa nhá, cho dù tớ có lãnh khốc vô tình với người khác cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ như thế với các cậu.
”Cô sống hai đời, nào có được bao nhiêu người đối xử dịu dàng.
Sau khi ở cùng nhau với Lạc Phỉ, cho dù có, chắc qua cũng khoác lên mình gai góc của sự lừa dối.
Phần lớn sự ấm áp, tất cả đều đến từ mấy người bạn tốt này.
Cho nên Tần tịch, bằng lòng trân quý từng chút ấm áp đó.
Lúc cô lại về phòng thí nghiệm lần nữa, bản thân cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Âu Dương Nguyệt vừa nhìn thấy vẻ vui tươi hớn hở trên mặt cô, lập tức sáp lại hóng chuyện: “Để tớ đoán xem, có phải đàn anh Ngô lại gửi luận văn gì