Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 341


trước sau


Tần Tịch muốn đẩy tay Ngô Hi Ngạn che trước mặt mình ra.

Cô muốn nhìn vẻ mặt tủi thân của đàn anh Ngô.

Cô muốn nhìn cô nhất định phải nhìn.

Cô muốn nhìn.

Nhưng mà vào lúc Tần Tịch vừa đẩy tay Ngô Hi Ngạn ra, bả vai cô đã đối phương nắm lấy.

Vào lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, tay Ngô Hi Ngạn dùng sức.

Cả người Tần Tịch bị đối phương kéo vào trong ngực.

Chất vải của áo blouse trắng hơi thô ráp cọ qua cằm cô.

Cô dụi dụi đầu vào trong lồng ngực Ngô Hi Ngạn.

“Đàn anh Ngô……” Giọng nói rầu rĩ của Tần Tịch truyền đến, “Em muốn nhìn anh một lát.

”Ngô Hi Ngạn có vẻ hít sâu một hơi, ngực phập phồng mạnh mẽ.

“Không được.

” Anh nói.

Tần Tịch khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Nơi này là văn phòng tòa nhà thí nghiệm, trên người anh còn mặc áo blouse trắng.


Bên tai là tiếng máy tính chạy, tiếng máy ong ong thật nhẹ.

Sau đó anh ôm cô.

Tần Tịch hơi hơi nheo mắt lại, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng bình an.

Tay cô chậm rãi nâng lên, cũng chậm rãi ôm lấy Ngô Hi Ngạn.

Sau cái ôm ngắn ngủi, Ngô Hi Ngạn nhéo nhéo vai cô rồi đẩy ra Tần Tịch.

Anh điểu chỉnh lại vẻ mặt, mắt nhìn vào mắt Tần Tịch: “Bây giờ có thể nói cho anh.

”Anh hỏi: “Vừa rồi em nghĩ gì vậy?”Ngô Hi Ngạn sửa lại cho đúng: “Lo lắng gì?”Anh không đợi Tần Tịch, lại tiếp tục hỏi: “Cho nên hôm nay vì sao lại muốn trực cùng anh? Đã xảy ra chuyện gì?”“Cái này là muốn ở cùng anh thật.

” Tần Tịch nói: “Cho nên tới thôi.

”“Ừm.

” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Cho nên có tâm sự thật?”Tần Tịch: “……”“Không muốn nói cho anh?”Hu hu hu……Cô đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Tìm học thần làm bạn trai, cũng áp lực lớn quá chừng.

Ngô Hi Ngạn duỗi tay, sờ sờ tóc Tần Tịch.

Anh quay đầu nhìn về phía máy tính, nhưng lại không tiếp tục học nữa.

“Tần Tịch.

” Anh kêu tên cô, “Ngồi bên cạnh anh này.

”Tần Tịch không hiểu lắm ý ngồi bên cạnh anh này là ý làm sao nhưng cô vẫn kéo sát ghế gần anh thêm chút nữa.

Ngô Hi Ngạn lại sờ sờ tóc cô.

“Không sao cả.

” Anh nói: “Chuyện gì rồi cũng sẽ giải quyết được hết.

”Anh lại tiếp tục chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Tần Tịch ngồi bên cạnh anh, cùng anh nhìn mays tính.

Luận văn Ngô Hi Ngạn xem cô xem cũng hiểu, nhưng mà đêm nay suy nghĩ lung tung rối loạn, không tài nào tập trung tinh thần được.

Qua hai phút, Ngô Hi Ngạn đột nhiên đứng lên: “Em chờ anh vài phút.

”Anh nhanh chóng đi sang phòng kế bên tìm về một quyển sách, vừa hay gần đây Tần Tịch đang đọc sách giáo trình sinh học phân tử.

Bản mới nhất, sách mới tinh, phòng thí nghiệm cũng sẽ chuẩn bị những cuốn sách như vậy.

“Cảm ơn đàn anh.

” Tần Tịch mở chương mà mình đang đọc ra.


Rõ ràng là văn chương khô khan trừu tượng.

Nhưng không biết vì sao, Tần Tịch xem thì ngày càng bình tĩnh lại.

Mười phút sau, cả người cô đã tập trung vào học tập.

Văn phòng lại an tĩnh lại lần nữa.

Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của hai người.

Ngẫu nhiên cũng sẽ vang lên tiếng click chuột hoặc tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Mọi thứ có vẻ rất hài hòa bình thản.

Lúc Tần Tịch ra khỏi ký túc xá, vốn đã sắp

11 giờ.

Lăn qua lộn lại, thời gian cũng tới rạng sáng rồi.

Nữa năm qua cô chăm chỉ thì chăm chỉ thật nhưng sinh hoạt vẫn rất có quy luật.

Tuy là nói muốn trực cùng Ngô Hi Ngạn, xem xong một chương giáo trình mà lúc trước cô đang xem dở.

Mí mắt cô cũng sắp sụp xuống rồi.

Tần Tịch cũng không biết mình ngủ lúc nào.

Chờ Ngô Hi Ngạn thấy bả vai nặng xuống, nghiêng đầu qua nhìn thì, cô gái nhỏ đã dựa vào vai anh ngủ ngon lành.

Cô nhắm mắt lại, lông mi thật dài rủ xuống.

Tạo nên một bóng râm trên da thịt trắng nõn mềm mại của cô.

Điều hòa trong văn phòng mở rất ấm, trên mặt Tần Tịch cũng nhanh chóng ửng đỏ lên.

Môi màu hồng nhạt hơi hơi hé mở, lạ ra một vài chiếc răng trắng tinh đều tăm tắp.

Tay phải Ngô Hi Ngạn vốn nắm con chuột, lúc này lại nhẹ nhàng buông ra.


Anh cẩn thận cử động cơ thể, để Tần Tịch dựa vào vai anh càng thêm thoải mái dễ ngủ hơn.

Trong văn phòng càng trở nên an tính hơn, chỉ còn lại tiến CPU chạy, còn có âm thanh nho nhỏ phát ra từ máy điều hòa.

Tay tái Ngô Hi Ngạn duỗi ra, lấy áo khoác đang đặt bên cạnh của mình tới, khoác lên người Tần Tịch.

Anh chỉ dựa vào mỗi tay trái để dùng bàn phím điều khiển máy tính.

Lúc tới hai giờ sáng, Ngô Hi Ngạn nên đi phòng thí nghiệm tuần tra.

Nhưng anh ngoảnh đầu qua là thấy Tần Tịch vẫn cứ đang ngủ vùi ngon lành.

Lại chờ năm phút đi.

Ánh mắt anh nhìn thời gian trên máy tính.

Lại để cô ngủ thêm năm phút rồi kêu cô dậy để cô đi phòng nghỉ rồi ngủ.

Anh cũng không xem máy tính nữa, ngoảnh đầu đếm từng sợi lông mi vừa dài vừa rậm của Tần Tịch.

Ngủ ngon ghê.

Ngô Hi Ngạn hơi muốn cười.

Vừa rồi rõ là dáng vẻ đầy rẫy tâm sự, đảo mắt cái ngủ đến không biết trời trăng mây gió gì.

Thật đúng là……Trái tim con nít!Khó trách mỗi lần thi cử đều phát huy ổn định như vậy, cũng khó trách tiến độ thí nghiệm luôn tiến hành ổn định.

Cũng khó trách…….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện