Ngô Hi Ngạn như suy tư gì quay đầu nhìn về phía máy tính.
Tay trái anh đặt lên bàn phím gõ nhẹ, tìm ra cái video Đường Lăng chỉnh sửa kia.
Anh không mở tiếng, chỉ nhìn Tần Tịch tự tin thong dong trên màn hình máy tính.
Không cần tiếng, anh cũng biết đối phương đang nói gì.
Giọng thiếu nữ thanh thúy phảng phất như đang quanh quẩn bên tai anh.
Buổi tối ngày hôm đó, Ngô Hi Ngạn vội vàng ngồi máy bay từ Thụy Sĩ về nước, lúc anh về tới nhà, mở máy tính đăng nhập vào diễn đàn nhìn thấy cái video này.
Trong nháy mắt trăm vị tạp trần, lại vui mừng kiêu ngạo, lại có hơi chút xíu mất mát.
Thật ra Tần Tịch, không có cần anh tới vậy nhỉ?Nhưng mà lúc cô nhìn thấy mình, ánh mắt bừng sáng còn ngời ngời hơn sao trời buổi đêm.
Ngô Hi Ngạn tua đi tua lại video kia bảy tám lần.
Ngày hôm sau anh lại vội vàng chạy về Thụy Sĩ.
Lúc trở lại sân bay ngồi lên máy bay, anh xem video đó ít nhất 10 lần.
Sau đó dứt khoát đeo tai nghe vào, nghe giọng nói của Tần Tịch nặng nề ngủ.
Trong khoang hạng nhất, người ngồi cạnh anh là một người đàn ông Bắc Âu anh tuấn xa lạ, cuối cùng nhịn không được mà cứ tò mò nhìn anh hết lần này tới lần khác.
Lúc máy bay vững vàng hạ cánh,đúng lúc không biết lần thứ bao nhiêu anh xem xong cái video kia.
Trên màn hình di động là hình ảnh thiếu nữ, khẽ mỉm cười nhìn thẳng màn hình.
Gió lạnh như băng giữa trời Zurich gào thét thổi qua.
Ngô Hi Ngạn nắm di động bước nhanh ra lối ra sân bay.
Nếu nói lúc vội vàng về nước, theo như anh nói, là bởi vì hormone kích thích.
Nhưng mà bây giờ, Ngô Hi Ngạn đứng giữa gió lạnh trời Ân, rõ ràng vẫn nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Thịch thịch thịch.
Anh là sinh viên y, trước kia không thích cách miêu tả phóng đại về nhịp tim đập trong văn học.
Nhưng trong nháy mắt đó, anh thật sự cảm giác được, đúng là có thể thật sự cảm nhận được tiếng tim đập muốn vọt ra khỏi cổ họng, nhanh chóng kịch liệt.
Đây không phải là tốc độ tim đập bình thường.
Có lẽ nên gọi là, tâm động.
Khóe môi Ngô Hi Ngạn dần dần mềm mại xuống.
Mãi đến khi trên cửa văn phòng, vang lên ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, lễ phép.
Theo bản năng Ngô Hi Ngạn nhìn về phía bên cạnh trước, Tần Tịch vẫn dựa vào vai anh ngủ ngon lành.
Cô gái nhỏ chỉ hơi giật giật mình, gương mặt cọ cọ lên vai anh.
Môi mở hơi chép chép, lại tiếp tục nặng nề ngủ.
Ngô Hi Ngạn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa.
Trên hành lang ngoài cửa, thanh niên nam trẻ tuổi mặc áo khoác màu nâu nhạt đứng thẳng người ngoài đó.
Dung mạo anh ta cực kỳ xuất chúng.
Mới vừa rồi Tạ Liên Thành với Tô Triệt tới tìm Ngô Hi Ngạn đã là nam tử tuấn mỹ vô cùng xuất sắc.
Nhưng mà trước mặt người này, có vẻ như còn kém hơn ba phần.
Lạc Phỉ?Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn nghiêm nghị.
Khách tới đêm nay đúng là, ngoài dự liệu của anh mà.
Ánh mắt Lạc Phỉ, dừng trên người Tần Tịch đang dựa vào bả vai Ngô Hi Ngạn trước.
Cho dù đối phương đưa lưng về phía