“Tôi nhận rồi.
” Tần Tịch nhàn nhạt nói, “Nếu điều này có thể làm thầy Tạ buông bỏ, về sau chỉ chuyên tâm tới chuyện của mình, như vậy tôi nhận.
”Tạ Liên Thành: “……”Anh ta không nghĩ tới, mình vậy mà dễ dàng nhận được sự tha thứ của Tần Tịch như vậy.
Nhưng mà cảm giác vui sướng không hề có dù chỉ xíu xiu.
Có đôi khi Tạ Liên Thành cũng tự mình bổ não, sau khi gặp lại Tần Tịch, anh ta phải làm gì.
Anh ta nghĩ tới rất nhiều thứ.
Anh ta phải cho cô những thứ tốt nhất, cái gì tốt nhất đều dành cho cô cả.
Quần áo tinh xảo đẹp đẽ nhất, món ngon mỹ vị nhất, dẫn cô tới những nơi cô thích tới, cô thích cái gì thì mua cái đó cho cô.
Anh ta muốn bù đắp lại tất cả những gì mà mình để cô thua thiệt.
Bù đắp lại những năm tháng nhạt nhẽo cô lặng lẽ canh giữ bên người anh ta, từ từ trả lại.
Nhưng mà sau khi gặp lại, Tạ Liên Thành phát hiện ra một điều.
Mọi chuyện hoàn toàn không giống những gì anh ta nghĩ lâu nay.
Tần Tịch cô, không cần gì cả.
Tự bản thân cô cũng có thể sống rất tốt, con đường đời này phải đi đều lên kế hoạch hoàn hảo, tiền đồ vô lượng.
Ừ, dù sao cũng không liên quan gì tới anh ta.
Hơn nữa, bên kia Lạc Phỉ từng bước ép sát, gánh nặng gia tộc đè nặng lên vai anh ta.
Tạ Liên Thành căn bản không có nhiều thứ để đi thực hiện những suy nghĩ đó của anh ta.
Kết quả mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
Đại học A vốn cách nhà hàng không quá xa.
Anh ta nhanh chóng dừng xe cách ký túc xá nữ không xa.
“Cảm ơn thầy ạ.
” Tần Tịch tháo dây an toàn, nhảy khỏi xe.
Thậm chí cô còn khom lưng, vẫy vẫy tay với Tạ Liên Thành đang ngồi ở ghế lái: “Tạm biệt thầy Tạ, đi đường cẩn thận ạ.
”Tạ Liên Thành: “……”Anh ta hụt hẫng nhìn bóng dáng Tần Tịch càng lúc càng xa.
Đột nhiên anh ta có hơi tự dày vò bản thân mà nhớ tới lúc mới ở nhà hàng, cô vì buộc anh ta nói ra sự thật mà nói ra những lời đó.
Vừa sắc bén vừa châm chọc, từng chữ từng chữ đâm vào lòng anh ta.
Nhưng mà……Rất đã!Ít nhất có thể cảm nhận được Tần Tịch có hận.
Mẹ kiếp!Bỗng nhiên Tạ Liên Thành vỗ mạnh lên tay lái.
Khi nào anh ta lại biến thành dáng vẻ này rồi?!Anh ta ngửa người dựa vào ghế lái, lười biếng nhìn trần xe.
Trong đầu trống rỗng, bây giờ cái gì cũng lười nghĩ đến.
Lúc di động vang lên, anh ta cũng chẳng thèm nhìn một cái, tiện tay gạt qua nhận cuộc gọi.
“Liên Thành.
” Giọng nói của Tô Triệt truyền qua di động, “Bên này tôi đã liên hệ với mấy chuyên gia và giáo sư trong các lĩnh vực liên quan.
Nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng, trước mắt người nghiên cứu đứng đầu trong nước về vấn