Đối phương có vẻ cũng không tính toán mở lời.
Lúc đi khỏi, hình như anh ta quay đầu nhìn về phía mình.
Ánh mắt rõ ràng lạnh nhạt, lại làm cho anh ta cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Tạ Liên Thành luôn cảm thấy người thanh niên xa lạ này có thể nhìn thấu được hết thảy.
Rồi sau đó, anh ta dần dần quên Ngô Hi Ngạn.
Mãi đến khi nhận được tin tức anh ta trẻ tuổi đã ra đi vì tai nạn trên không.
Rất nhiều người tiếc hận, một thiên tài đưa nền y học lên một tầng cao mới cứ vậy ra đi.
Tạ Liên Thành nhìn ghi chép ngắn gọn về cuộc đời Ngô Hi Ngạn ở trên mạng, cũng có chút buồn bã.
Lúc đó Tần Tịch đã rời xa anh ta hơn một năm rồi.
Tạ Liên Thành gầy đi rất nhiều, tinh thần sũng sa sút hơn nhiều.
Anh ta không hề thích yến hội nam thanh nữ tú ăn uống linh đình.
Cũng không hề liên lạc với Tô Nhiễm.
Sau khi Tô gia vững vàng vượt qua nguy cơ, Tô Nhiễm lại tiếp tục ra nước ngoài học tập.
Ba mẹ Tạ Liên Thành hy vọng sau khi Tô Nhiễm tốt nghiệp, hai người sẽ kết hôn, cũng bị anh ta từ chối.
Anh ta cũng không biết mình đang kiên trì cái gì.
Một ngày nào đó, anh sẽ kết hôn, sinh con, đi trên con đường của vô số người kế thừa hào môn sẽ đi.
Nhưng mà lúc đó, anh ta thực sự không có suy nghĩ như vậy.
Anh ta đã cố gắng không nghĩ về Tần Tịch, nhưng mà nhìn thấy tin tức Ngô Hi Ngạn qua đời, hồi ức mà anh ta cố gắng phủ bụi vẫn bị gợi lên.
Tạ Liên Thành cũng không có quá nhiều thời gian để mà chìm trong hồi ức.
Mẹ anh ta lại gọi điện thoại giục anh ta đi xem mắt với cô gái gia đình thế giao.
Bà còn đảm bảo với anh ta, lần này không phải Tô Nhiễm.
Là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học, ngành tài chính.
Thành tích ưu dị, dịu dàng đáng yêu, tương lai chắc chắn sẽ trở thành trợ giúp lớn cho sự nghiệp và cuộc sống sinh hoạt của anh ta.
Tạ Liên Thành từ chối.
Anh ta ở nhà một mình ngồi nguyên một buổi chiều.
Còn mở một bình rượu, tự rót tự uống.
Tửu lượng của anh ta rõ ràng rất tốt, lại say bí tỉ.
Lúc tỉnh lại, anh ta nằm trong căn phòng cao cấp chỉ một người nằm ở bệnh viện.
Mẹ anh ta ngồi bên cạnh, cho dù cố gắng duy trì dáng vẻ của một bà chủ an nhàn, nhưng hốc mắt ửng đỏ đã bán đứng sự lo lắng của bà.
Sau đó Tạ Liên Thành nghe thấy bà nói: “Muốn tự mình lập nghiệp, tự mình dốc sức làm việc là chuyện tốt, nhưng mà con không chú ý đến sức khỏe của bản thân, sao có làm mẹ và ba con an tâm cho được?”Tạ Liên Thành vốn dĩ cho rằng, đối phương sẽ lại nhắc mãi.
Nếu bên người anh ta có người ấn cần làm bạn chăm sóc, bọn họ sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Sau đó anh ta nghe thấy mẹ mình nói: “Con nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Công ty trong giai đoạn khởi đầu đúng là rất vất vả, nếu….
.
nếu thật sự chịu không nổi, ba mẹ sẽ luôn là bệ đỡ cho con.
”Giai đoạn khởi đầu?Công