Ánh mắt anh ấy lướt qua bả vai Tần Tịch, nhìn về phía sau cô.
Sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, cười gật gật đầu với cô: “Cảm ơn em, bạn học nhỏ.
”“Không cần khách sáo ạ.
” Tần Tịch vẫy vẫy tay với anh ta, “Em đi trước đây.
”Cô nói xong thì xoay người đi khỏi.
Bên kia Kiều Sơ Hạ vẫn không trả lời, Tần Tịch chuẩn bị về ký túc xá chờ cô ấy.
Ngược lại, Ngô Hi Văn lại nhìn theo bóng dáng thon gầy của Tần Tịch càng lúc càng đi xa.
Chậc.
Anh ấy nhịn không được khẽ thở dài.
Thật đúng là……Mình chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu thôi, bộ dáng sốt ruột của cô gái nhỏ kia.
Anh đây đúng là hơi hâm mộ đấy.
Tình yêu thanh xuân vườn trường cũng tốt thật.
Thanh xuân đơn thuần tốt đẹp, rực rỡ như ánh mặt trời xán lạn.
“Anh cả.
” Đúng lúc Ngô Hi Ngạn đi từ tòa nhà thí nghiệm ra, nhìn thấy Ngô Hi Văn đứng ở chỗ xa xa.
Anh nhìn theo tầm nhìn của anh ấy.
Bóng dáng Tần Tịch sớm đã biến mất chỗ ngã rẽ, Ngô Hi Ngạn không nhìn thấy gì cả.
“Anh cả.
” Ngô Hi Ngạn lại gọi anh họ mình một tiếng: “Anh đang nhìn gì vậy?”“Xem tâm can bảo bối của em.
” Ngô Hi Văn cười nhạo một tiếng, “Nhìn xem cô gái nhỏ có thể khiến em nhỏ nhà mình nửa đêm gọi điện thoại báo chuyện tốt, còn trả lời tin nhắn trong vòng 1 giây, lần đầu tiên mở miệng nhờ anh giúp đỡ, tốt đến chừng nào đó.
”“À.
” Ngô Hi Ngạn thuận miệng đáp lời.
“Em không hỏi bọn anh nói gì à?” Ngược lại Ngô Hi Văn tò mò nhìn anh.
Anh ấy lần đầu tiên thấy em nhà mình yêu đương, máu hóng chuyện nóng rần rần.
Huống chi trong nhà còn có hai đứa em họ vô cùng bênh em nhỏ, cũng là chị họ Ngô Hi Ngạn, đang chờ anh ấy mang tin tình báo về đấy.
“Nói gì vậy ạ?” Ngô Hi Ngạn thuận miệng hỏi.
“Thái độ này của em, muốn tám cũng ngắc ngứ luôn.
” Ngô Hi Văn thở dài lắc đầu: “Cô gái nhỏ cũng bị em làm cho tức bỏ đi luôn.
”“Tần Tịch sẽ không.
” Giọng điệu của Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt, lại có vẻ chắc chắn ngầm.
Ngô Hi Văn: “……”Ngô Hi Ngạn dừng một chút, vẫn hỏi: “Các anh nói gì rồi?”“Anh nói em đi xem mắt á.
” Ngô Hi Văn nói: “Còn nói người trong nhà ai cũng cho rằng em còn độc thân.
”Anh ấy cười tủm tỉm nhìn em trai nhà mình, anh đây không tin, chú còn trấn định được nữa không.
Sắc mắt Ngô Hi Ngạn quả nhiên có hơi thay đổi.
“Sau đó em ấy không nói nữa.
Lúc trước rõ là che chở cho em, vừa nghe anh nói em hơi dữ, lập tức ồn ào nói rõ hay về em.
”Ngô Hi Văn lại nói: “Kết quả vừa nghe anh nói thế, im lặng ngay, nhìn ra cửa sổ không thèm để ý tới anh.
Sặc….
.
”Anh ấy lắc đầu: “Cô gái nhỏ yêu đương mà, thích nhất là nghĩ linh la linh tinh, con bé liệu có nghĩ nhiều không đây?”Ngô Hi Ngạn: “……”Sắc mặt anh trầm xuống.
Anh đưa túi văn kiện trong tay cho anh cả nhà mình: “Đây là tư liệu anh muốn.
”Nói xong, Ngô Hi Ngạn cũng không để ý tới anh ấy nữa, nhanh chóng đuổi theo hướng Tần Tịch rời đi.
“Này!” Ngô Hi Văn vừa cười vừa gọi anh: “Hi Ngạn, tư liệu này của em, không nói rõ ràng cho anh,