“Người mới rồi kia, là anh họ cả của anh.
” Anh im lặng một lát, đột nhiên nói không đầu không đuôi.
“Em biết.
” Tần Tịch cười cười, “Anh ấy nói với em, còn giới thiệu tên mình là Ngô Hi Văn, gọi đàn anh là em út.
”Cô nhấp miệng cười khẽ, nói: “Cảm giác là một người rất thú vị.
”“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Nếu là lúc giảng giải quá trình thí nghiệm, anh đã sớm có cả trăm cách.
Tùy tiện chọn một điểm đều có thể nói từ một ra ba.
Nhưng mà bây giờ, trong lúc nhất thời anh lại không biết nên giải thích hiểu lầm mới rồi như thế nào mới ổn.
“Anh cả anh rất thích nói giỡn.
” Ngô Hi Ngạn do dự một lát, vẫn nói ra.
“Nhưng mà anh ấy không có ác ý, chỉ nói chơi vậy thôi.
” Anh vội vàng bổ sung một câu.
“Ặc ặc.
” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô vẫn không rõ lắm, Ngô Hi Ngạn đuổi tới đây, là để nói vậy với mình à?Trong lòng Tần Tịch đột nhiên động động.
Cô như nghĩ gì đó nhìn Ngô Hi Ngạn, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.
“Cho nên….
” Tần Tịch chớp chớp mắt, “Đàn anh lo lắng em hiểu lầm à?”“Không có đi xem mắt.
” Ngô Hi Ngạn nói: “Chị hai lừa anh tới ăn cơm với chị ấy, lâu lắm rồi chị ấy không về nước, anh muốn đi gặp chị ấy, ai biết đâu lại là một cô gái lạ hoắc.
Anh giải thích rõ ràng rồi đi luôn.
”Tần Tịch: “……”Cô nhìn chằm chằm Ngô Hi Ngạn một lát, nhịn không được cười thành tiếng: “Khó trách anh cả anh nói, cô gái kia tức đến mức cả ly cà phê cũng không uống xong.
”Tần Tịch hoàn toàn có thể tưởng tượng, Ngô Hi Ngạn giải thích như thế nào.
Chắc chắn là nghiêm trang nói với đối phương, không phải mình tới gặp cô.
Anh tới để gặp chị hai nhà mình, nếu chị hai không ở đây, vậy xin phép đi trước.
Ừ, có khi còn nói cho đối phương, để đối phương không cần khách sáo, bữa cơm này anh mời, cũng sẽ thanh toán, nhưng mà không ăn cùng với cô ấy được, tránh cho nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.
Đàn anh Ngô rất hào phóng, trong xương cốt là một người giữ lễ.
Tần Tịch bị chọc cười bởi chính tưởng tượng của mình.
Cô cười tủm tỉm nhìn Ngô Hi Ngạn đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên trong lĩnh vực chuyên môn của mình trước giờ vẫn rất thong dong trấn định, giờ trên khuôn mặt anh tuấn hiếm khi thấy… căng thẳng như này.
---- Đây không phải là vẻ mặt sẽ có trên mặt đàn anh Ngô vào những thời điểm quan trọng của thí nghiệm.
Tần Tịch nhịn không được cười nhè nhẹ: “Em biết rồi.
”Cô nói.
“Anh cả anh cố ý nói giỡn đấy.
” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy biết chuyện của em từ lâu rồi.
”“Hả?” Tần Tịch sửng sốt.
“Anh đã gọi điện thoại nói cho anh ấy, anh đang yêu.
” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Anh ấy cũng biết là yêu đương với em.
”“Dạ???” Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại.
Ý đàn anh Ngô là….
.
A a a a a a!Tần Tịch hơi muốn hét lên rồi đấy.
Nói như thế, mới rồi ở trên xe, lúc mình đĩnh đạc sốt ruột nói thay đàn anh Ngô.
Anh cả Ngô gia kia, chắc chắn là đang cười thầm trong bụng.
Hu hu hu hu……Mới rồi cô còn cảm thấy hơi mất mát, cảm thấy đàn anh Ngô chưa nói chuyện của mình với người trong nhà, có thể là vì cảm thấy quá nhanh.
Bây giờ lại càng hy vọng, đàn anh Ngô đừng có nói gì với người trong nhà.
“Sao anh lại không nói cho em?!” Tần Tịch lại càng muốn biến thành nhóc xấu hổ rồi, “Mới rồi em trước mặt anh