Tần Tịch chôn đầu vào lồng ngực Ngô Hi Ngạn, nũng nịu cọ cọ.
Hơi thở của cô ngập tràn mùi hương hoa mã tiên thảo dễ ngửi trên người anh, khiến cho chút mất mát vừa mới nảy sinh trong lòng cô bay đi theo gió từ lúc nào không hay.
Trước giờ cô không hề biết, chỉ một cái ôm thôi cũng có thể làm người ta an tâm đến thế.
Tần Tịch thích ý nheo đôi mắt lại, trong đầu lại nhớ đến những lời Tạ Liên Thành đã nói.
Cô càng ôm Ngô Hi Ngạn chặt hơn chút nữa.
Thì ra người cuối cùng ở bên cạnh mình, lại là đàn anh Ngô thật.
Có phải vì thế mà, dù cho các đàn anh đàn chị có hơi sợ anh ấy.
Từ đầu tới đuôi, Tần Tịch lại chưa từng sợ bao giờ.
“Hít….
” Qua một lúc lâu, Tần Tịch mới buông tay không ôm Ngô Hi Ngạn nữa.
Cô đứng thẳng người lên, hai má ửng đỏ nhìn Ngô Hi Ngạn.
“Năng lượng ngày hôm nay.
” Tần Tịch cười nheo mắt lại, “Get!”“Em zìa đây nha.
” Cô vẫy vẫy tay với Ngô Hi Ngạn, xoay người đi về ký túc xá.
“Tần Tịch.
”Cô mới đi được vài bước, phía sau truyền đến giọng Ngô Hi Ngạn.
“Dạ?” Tần Tịch dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía sau.
“Cố lên.
” Đôi tay Ngô Hi Ngạn cắm trong túi áo blouse trắng.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt ấm áp.
“Em sẽ mà.
” Tần Tịch đi giật lùi về phía sau.
Cô vừa lùi vừa cười, còn nói: “Đàn anh cứ tiến về phía trước trước đi, trước sau gì em cũng sẽ đuổi kịp.
”“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Tay cắm trong túi áo blouse trắng của anh nắm chặt, rồi lại thả lỏng.
“Cái này….
.
” Chần chờ một lát, anh vẫn chìa tay ra với Tần Tịch, “Cho em.
”“Hửm?” Tần Tịch nhếch nhếch mày.
“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn đi lên hai bước, kéo tay cô.
Tần Tịch chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, một chiếc hộp nhỏ được nắm tới mức nóng lên nhét vào tay cô.
Cô cúi đầu nhìn cái hộp kia.
Hộp nhỏ màu lam nhạt không lớn lắm, nhìn vô cũng tinh xảo, mỹ lệ.
Tần Tịch ngẩn ra, lúc ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hi Ngạn lần nữa, đối phương đã xoay người bước nhanh đi mất rồi.
Ngô Hi Ngạn đi rất nhanh.
Anh giống như đang lo lắng nếu mình đi chậm một chút sẽ bị Tần Tịch gọi lại hỏi hộp này là có ý gì.
Tần Tịch lại đứng yên tại chỗ một lúc lâu.
Cô đang chuẩn bị mở hộp ra, đột nhiên di động rung lên.
Là Ngô Hi Ngạn gửi tin nhắn wechat tới, nhắn rất đơn giản: “Mùng ba là ngày 9 tháng 2.
”Hửm?Tần Tịch chả hiểu gì.
Sau đó đột nhiên cô phản ứng lại.
Cho nên ý của Ngô Hi Ngạn là, bọn họ xem như đang….
.
Cô chớp chớp mắt, lại cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ kia.
Bọn họ xem như xác định quan hệ trước ngày Lễ Tình Nhân à?Sau đó, cái này không phải là quà 14/2 tặng bù… đấy chứ?Tần Tịch cũng sắp bị ý nghĩ của mình chọc cười rồi.
Cô mở hộp ra luôn.
“A…” Cô nhịn không được nhỏ giọng hét thành tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào đồ trong hộp.
Trên mặt lụa màu lam nhạt, để một cái lắc tay màu bạc tinh xảo.
Mỏng nhẹ thanh thoát, lấp lánh ánh kim.
Ở giữa lắc tay, còn có một quả cầu nhỏ được chạm rỗng bởi những sợi màu bạc giống nhau.
Trong đó đặt một viên kim cương màu xanh biển.
Cho dù ánh mặt trời hôm nay không được rực rỡ lắm nhưng ánh sáng nó phản chiếu vẫn rất đẹp.
Lắc tay làm thủ công tinh xảo lại đẹp mắt, phía dưới còn để một tấm thiệp nhỏ.
Chữ viết tay của Ngô Hi Ngạn đẹp mắt vô cùng.
Từng nét bút đều viết rất nghiêm túc, có loại cảm giác như một quân tử cô đại, đoan chính như trúc.
“Hơi muộn chút, nhưng Lễ Tình Nhân vui vẻ.
”Tần Tịch rốt cuộc nhịn không được, cô cười khẽ ra tiếng.
Vậy mà mình đoán đúng rồi nè.
Nhưng mà cả cô cũng quên việc này rồi.
Tần Tịch cất vòng tay, tấm thiệp, cả cái hộp nhỏ nữa thật cẩn thận.
Cô ngước mắt nhìn về hướng Ngô Hi Ngạn rời đi.
Rất lâu trước kia có bài hát ca thế nào ấy nhỉ….
Tần Tịch chậm rãi xoay người, tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Cô nhớ láng máng ca từ, hình như là: Yêu đúng người, mỗi ngày đều là ngày Lễ Tình Nhân.
Cô thở sâu, đầu xuân vẫn chưa có nhiều hoa