Sau chuyện ngày hôm nay, Tần Tịch lại rõ ràng hơn cả.Cô quay đầu nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật vẫn cứ đóng chặt.“Chú ấy bảo tôi tiếp cận cô.” Lạc Phỉ nói: “Còn ra lệnh cho tôi nghĩ cách làm cho cô thích tôi.”Anh ta nói một cách gian nan: “Nếu không nhất định phải rời khỏi giới giải trí, không thể đóng phim nữa, trở về kế thừa Lạc gia.”“Anh không cần phải nói những thứ này.” Tần Tịch nhàn nhạt nói.Những thứ này chắc cũng là Lạc Phỉ phân phó.Cô chưa từng rõ ràng phát hiện ra mình lại hiểu Lạc Phỉ đến thế.Lạc Phỉ chắc chắn đã nói cho Lê Phi, nếu hắn có xảy ra chuyện gì.Nếu Tần Tịch còn đau lòng vì hắn.Vậy hãy nói hết những chuyện hắn đã làm, những toan tính của hẳn đều nói ra hết.Như vậy thì, Tần Tịch có thể tức giận, rồi sẽ không đau lòng như vậy nữa.Lê Phi hơi xấu hổ ngậm miệng lại.Anh ta cũng không biết nên nói gì.Anh ta im lặng ngồi bên người Tần Tịch, cúi đầu nhìn đôi tay mình.Lo lắng cho chú nhỏ nhà mình sao?Đương nhiên là vô cùng lo lắng.Nhưng mà lần đầu tiên anh ta nhìn thấy hắn, đã thành niên rồi.Lạc Phỉ cho anh ta tài nguyên tốt nhất, để Lạc thị trở thành hậu thuận cho anh ta nhưng cũng không dịu dàng gì với anh ta.Giống như với tất cả mọi người, hắn đều như thế.Dịu dàng và mất không chế, duy nhất chỉ dành tất cả cho Tần Tịch.Đối với người khác, trước giờ hắn dùng thủ đoạn đánh một gậy lại cho một viên đường, vừa đấm vừa xoa, nắm lấy nhược điểm và khát vọng, chơi trò tâm lý vừa tấn công vừa phòng thủ, cho dù không muốn nghe hắn nói cũng phải nghe.“Tiểu Tịch.” Trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng.Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt sóng vai chạy tới, nhanh chóng chạy về phía cô.Trong tay bạn tốt còn mang theo hộp giữ ấm màu lam.Vừa đi tới bên người Tần Tịch, Âu Dương Nguyệt đã bắt vội lấy bả vai cô, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.“Hu hu hu ...!Tiểu Tịch!” Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch ít nhất bên ngoài không có bị gì, hốc mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi rơi xuống.“Dọa tớ sợ chết rồi!” Cô ấy ôm chặt lấy Tần Tịch, “Tớ thực sự, thực sự....!xuýt bị hù chết rồi! Tiểu Tịch tớ rất lo lắng....!tớ thực sự sợ cậu không về được nữa! Tớ tớ tớ.....”Âu Dương Nguyệt nói năng lộn xộn hết cả lên: “Lúc biết cậu không có việc gì, tớ thật sự...!tớ mừng hết sức luôn! Hu hu hu hu...”Cô ấy ghé lên via Tần Tịch, khóc òa lên.Cảm giác trút được gánh nặng chỉ còn niềm vui, nhìn thấy bạn tốt bình yên vô sự thì an tâm hơn hẳn.Khiến cho chân Âu Dương Nguyệt cũng mềm nhũn.“Âu Dương.” Đường Lăng vỗ vỗ vai cô ấy, “Để Tiểu Tịch nghỉ một lát đi.”Cô ấy lo lắng nhìn Tần Tịch, mở hộp giữ ấm các cô mang tới ra.Một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt, bên trong là cháo gà đã được hầm kỹ.“Tiểu Tịch, ít nhiều gì cũng ăn chút đi.” Đường Lăng lấy một cái muỗng từ trong túi ra, nhét vào tay Tần Tich.“Tớ ăn không vô.” Tần Tịch lắc đầu.Cô ngửa người dựa vào lưng ghế, đầu gác lên tường.Đúng thế, cô không sao cả, cô còn sống.Đàn anh Ngô cũng không có việc gì.Bọn họ đều rất tốt.Nhưng mà Lạc Phỉ còn nằm trong kia, sống chết không rõ.Giữa bọn họ có nhiều loại yêu hận gút mắt, trải qua chuyện này, tất cả rồi cũng thành dĩ vãng.Âu Dương Nguyệt với Đường Lăng liếc nhìn nhau, đều thấy được lo lắng từ trong mắt nhau.“Thôi vậy.” Lê Phi nói: “Có lẽ cô ấy ăn không vô thật, lát nữa rồi nói sau đi.”Hai cô gái nhỏ giờ mới chú ý đến sự tồn tại của anh ta.Âu Dương Nguyệt nghẹn ngào lau nước mắt: “Nam thần, anh cũng tới?”“Nằm bên trong là chú nhỏ nhà tôi.” Lê Phi đành phải giải thích lần nữa.“Ặc.” Âu Dương Nguyệt còn không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi, hơi mờ mịt đứng tại chỗ.Đường Lăng thân với Lê Phi hơn chút.Cũng biết một ít chuyện của Tần Tịch.Thật ra cô ấy cũng loáng thoáng đoán được đôi chút.Chẳng qua cô ấy không nói gì, chỉ im lặng liếc nhìn Lê Phi một cái.“Ngồi xuống chờ đi.” Lê Phi nói, tự giác cách xa Tần Tịch hai cái ghế.Đường Lăng ngồi xuống bên cạnh Tần Tịch.Âu Dương Nguyệt đành ngồi lên ghế cạnh Lê Phi.“Cho nên rốt cuộc là...” Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”“Chi tiết cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm.” Lê Phi cười khổ: “Chỉ biết có người muốn hại chết đàn anh Ngô Hi Ngạn của mọi người kia, muốn giết người diệt khẩu.”Âu Dương Nguyệt: “!!!”Sao cô lại cảm thấy chuyện này cứ huyền huyễn thế nào vậy.Thể loại mà cả trên TV cũng không dám diễn, vậy mà lại xảy ra ngay bên cạnh mình.Thật sự không sao à?“Vì, vì sao chứ?” Âu Dương Nguyệt không hiểu.Cái này đến Lê Phi cũng không giải thích được.Anh ta không quá quan tâm đến những việc này.Huống chi liên quan đến những thứ thuộc y học chuyên nghiệp, anh ta càng không rõ.“Không chỉ là đàn anh Ngô, còn có giáo sư Chiêm Hoa Phong và người hợp tác với thầy ấy.” Tần Tịch thở sâu, nhẹ giọng nói.“Hả?!!!” Vẻ mặt Âu Dương Nguyệt đầy khiếp sợ, “Nhưng mà giáo sư Chiêm....!Là nhân vật cấp quốc bảo mà, đầu tàu lĩnh vực sinh khoa, chuyện này....!Vì sao muốn hại thầy ấy?!”“Anh trai Tô Nhiễm, Tô Triệt.” Tần Tịch lại nói.Âu Dương Nguyệt: “!!!”Đầu cô ấy đúng là không đủ dùng nữa rồi.Cô ấy biết Tô Triệt, cũng biết Tô gia.Tô Triệt này, trong ấn tượng của cô ấy vẫn luôn là một ví dụ điển hình của người nho nhã, lễ độ, galant.Với ai cũng rất dịu dàng kiên nhẫn, danh tiếng trong giới cũng rất tốt.Anh ta vậy mà lại làm ra loại chuyện này sao!?“Nhưng, nhưng mà...” Âu Dương Nguyệt sợ đến mức nói lắp luôn: “Vì....!vì sao chứ?”Cô ấy chắc chắn tin tưởng Tần Tịch.Huống chi bây giờ còn nghe nói có người đang năm trong phòng phẫu thuật sống chết chưa biết.“Tô gia muốn lợi dụng công nghệ để kiếm tiền.” Tần Tịch nhàn nhạt nói: “Cậu chắc là cũng nghe