Tuy là đã hạ quyết tâm, cho dù Lạc Phỉ vì cứu bọn họ nên mới bị thương nặng như vậy.Cô thật sự muốn biết, hắn rốt cuộc là khôi phục đến mức độ nào rồi.Tần Tịch đang nghĩ đến hơi xuất thần, di động đột nhiên vang lên.Cô nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ của thành phố A.“Xin chào.” Tần Tịch tiện tay bắt máy.“Xin hỏi, là cô Tần Tịch phải không ạ?” Bên kia điện thoại là giọng nói của một nam thanh niên trẻ tuổi.“Là tôi, xin hỏi anh là....”“Tôi là thư ký Tổng giám đốc tập đoàn Lạc thị.” Nam thanh niên nói: “Cô Tần Tịch, Tổng giám đốc Lạc thị chúng tôi luôn muốn gặp cô một lần, không biết bây giờ cô có tiện không?”“Có thể.” Đôi mắt Tần Tịch sáng lên.“Bây giờ sao? Anh ta đang ở đâu? Tôi gọi xe qua đó.”Đối phương nhanh chóng báo một cái địa chỉ, còn tri kỷ nói: “Tôi sẽ gửi địa chỉ đến di động của cô Tần.”“Cảm ơn.”Tần Tịch cúp điện thoại lập tức mở phần mềm đặt xe.“Buổi chiều xin nghỉ phép giúp tớ.” Cô cũng không ngẩng đầu lên, nói với Âu Dương Nguyệt và Đường Lăng: “Tớ ra ngoài một chút.”“Muốn tớ đi cùng cậu không?” Đường Lăng hơi lo lắng.“Không cần.” Tần Tịch lắc đầu.Đối phương gửi địa chỉ qua đây, đúng là bệnh viện điều dưỡng cao cấp dưới cờ Lạc thị.Sau chừng một giờ ngồi xe, rốt cuộc xe taxi cũng đưa Tần Tịch từ đại học A chạy xuyên một vòng thành phố tới bệnh viện điều dưỡng.Cô đã tới nơi này nhiều lần, mỗi lần Lạc Phỉ đều tránh không gặp mặt.Tần tịch xuống xe.Cô nhìn phong cảnh như tranh vẽ của bệnh viện điều dưỡng, hít một hơi thật sâu.Lạc Phỉ là muốn chuẩn bị ngả bài.Cô biết.Người đàn ông này, không thích làm chuyện không nắm chắc.Cho nên trong thời gian hắn còn trọng thương, chắc chắn hắn sẽ không gặp cô.Hắn không thích tình huống bản thân không có cách nào khống chế thế cục, trước giờ đều luôn làm tốt khâu chuẩn bị, thành thạo cắt đứt con mồi.Xúc động lớn nhất của hắn, có lẽ cũng chỉ có lúc trước, đến cả mạng cũng không cần, muốn cứu được Tần Tịch.Tần Tịch cười khổ.Cô lại thở sâu, cất bước đi vào trong bệnh viện điều dưỡng.“Cô Tần.” Rất nhanh đã có người ra đón, dẫn cô đi vào bên trong bệnh viện.Bọn họ đi cũng không nhanh nhưng cũng rất nhanh đã tới tận cùng bên trong bệnh viện điều dưỡng, phong cảnh tốt nhất, cũng là một ngôi nhà u tĩnh nhất nằm riêng biệt.
ս Ngôi nhà chỉ có một tầng, diện tích chừng 400 m2.“Cô Tần mời vào ạ.” Tới tiếp đón cô là một người đàn ông nhỏ giọng nói: “Lạc tổng ở bên trong.”“Anh ta...” Tần Tịch nhấp nhấp miệng: “Có khỏe không?”“Lạc tổng khôi phục không tệ.” Người đàn ông nói.“Vậy là tốt rồi.” Tần Tịch gật gật đầu với ông ta, “Cảm ơn.”Cô đứng tại chỗ hai giây, cất bước đi vào phòng.Trong phòng không có người khác.Chỉ có mình Lạc Phỉ ngồi trên ghế sô pha.Hắn mặc một chiếc áo len cổ chữ V mềm và rộng màu xám, phần xương quai xanh được tuyệt đẹp nửa kín nửa hở.Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Tịch, Lạc Phỉ ngẩng đầu nhìn qua.Đây là lần đầu tiên cả hai gặp nhau sau khoảnh khắc sinh tử đó.Lê Phi không nói dối, Lạc Phỉ đúng là khôi phục không tệ.Sao sánh với người ngày đó ngã vào vũng máu, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt.Còn có lúc ở phòng ICU hiếm khi lộ ra bộ dáng mềm mại, bất lực.Hắn bây giờ, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.Ngay cả lúc nhìn Tần Tịch, trong ánh mắt cũng không thêm chút độ ấm nào.Tần Tịch ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, cách vài mét nhìn Lạc Phỉ.Cách nhau một đời, bọn họ vậy mà lại còn có thể bình tĩnh như vậy đối diện với nhau.Tần Tịch cũng cảm thấy thần kỳ.Tay Lạc Phỉ đặt bên người nhẹ nhàng nắm thành quyền.Nhưng rất nhanh hắn đã buông ra, vẫn lãnh đạm như cũ nhìn Tần Tịch.“Đã lâu không gặp.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói.“Đã lâu không gặp.” Tần Tịch gật gật đầu hắn, “Anh có khỏe không?”“Như em thấy đấy.” Lạc Phỉ nói rồi đứng lên.Hắn chậm rãi đi về phía Tần Tịch, chân trần đạp lên thảm lông dê thật dày.Ngũ quan của hắn vẫn hoàn mỹ như cũ.Thân hình mảnh khảnh thon dài làm cho hắn nhìn qua vẫn hơn xa những siêu mẫu đẳng cấp.Tần Tịch theo bản năng lui về sau một bước nhỏ.Lạc Phỉ đột nhiên dừng lại bước chân.
Hắn nhìn chằm chằm Tần Tịch nhìn một lát, đột nhiên nghiền ngẫm cong cong khóe môi.“Tần Tịch, chúng ta bây giờ...” Hắn buông tay, “Cuối cùng có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện.”Hắn tiếp tục đi về phía trước, lúc đến chỗ cách Tần Tịch không tới 1 mét thì dừng lại.Đứng trước mặt hắn, là cô gái hắn bằng lòng dùng sinh mệnh để bảo vệ.Cũng là cô gái đã từng trong mắt trong tim đều là hắn, có thể dùng cả sinh mạng để bảo vệ hắn.Là thiên sứ cứu rỗi hắn.Lạc Phỉ đột nhiên vươn tay ra với Tần Tịch.Vào trước lúc đối phương lại cảnh giác thối lui một lần nữa.Tay phải Lạc Phỉ nắm thành nắm đấm, vô cùng lịch sự đặt lên vai phải Tần Tịch.Lòng bàn tay của hắn không có chạm tới Tần Tịch, đây đã là người hắn không nên chạm vào nữa rồi.Sau đó hắn lại ấn Tần Tịch vào người mình, vào lúc đối phương lảo đảo sắp ngã, còn chưa đụng chạm đến hắn được, lại buông lỏng tay.Bây giờ bọn họ cứ duy trì cái tư thế có hơi quỷ dị này.Tần Tịch đừng cách Lạc Phỉ chừng hai quả đấm.Cô không đụng tới đối phương nhưng cũng không nhìn được vẻ mặt của Lạc Phỉ.“Tần Tịch.” Giọng điệu của Lạc Phỉ nhàn nhạt, “Em nghe cho rõ.”Hắn không chờ Tần Tịch đáp lời, đã tiếp tục nói.“Em đã từng cứu tôi, sau đó chết đi.
Lần này tôi cũng vì cứu em mà xém nữa chết, chúng ta hòa nhau.”Hình như hắn cười khẽ một tiếng ngắn ngủi: “Ai cũng không nợ ai nữa.”Tần Tịch ngơ ngẩn, không nói gì.Cô vẫn không nhìn được vẻ mặt Lạc Phi.Chỉ có thể nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Tôi không thích thiếu nợ gì ai, bây giờ rốt cuộc cũng không ai nợ ai rồi, tôi cũng không cần phải áy náy về không nợ gì nhau.
Vậy sau này...”chuyện quá khứ mãi.
Nếu chúng ta đều Ánh mắt Lạc Phỉ nhìn về phía trước, thống khổ cũng sắp lan ra ngoài.còn sống, hơn nữa cũng Nhưng giọng điệu của hắn, vẫn bình tĩnh lại đạm mạc như cũ: “Về sau không ai nợ ai, thì không cần gặp lại nữa.”Giọng của hắn nhàn nhạt: “Chúng ta....!từng người bình an, có được không?”“.....!Được.” Tần Tịch nhỏ giọng đáp lại.Kết cục này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cô với Ngô Hi Ngạn không cần làm không công cả đời.Dường như Lạc Phỉ ngẩn ra.Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn về phía cô gái rõ ràng mình chỉ cần dùng chút lực là có thể ôm sát vào người.Nhìn mái tóc đen dài của đối phương.Lạc Phỉ nhắm mắt lại.Hắn rũ mắt, cúi đầu.Lúc môi sắp đụng lên tóc Tần Tịch, lại đột nhiên nâng lên.“Còn nữa Tần Tịch.....” Lạc Phỉ nói từng chữ từng chữ chậm rãi: “Rất xin lỗi, tôi, chưa từng yêu em.”“Không cần xin lỗi.” Tần Tịch đè giọng nói: “Như vậy tốt nhất.”Cô biết, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ: “Nhưng vẫn cảm ơn anh, dạy cho tôi biết thế nào để yêu một người.”Cô lui lại một bước, đi ra khỏi khủy tay của Lạc Phi.Sau đó xoay người, bước nhanh đi về phía cửa.Tần Tịch không hề quay đầu lại, không nhìn xem vẻ mặt của Lạc Phỉ có đạm nhiên không sao cả như giọng điệu của hắn hay không.Cô cứ như vậy mở cửa phòng ra.Lúc tay cầm lấy tay nắm cửa, cô nhỏ giọng nói: “Tạm biệt, Lạc Phỉ.”Phong cảnh của bệnh viện điều dưỡng vẫn tươi đẹp như cũ.Tần Tịch vẫn bước nhanh chân theo sự chỉ dẫn của người đàn ông trẻ tuổi kia.Lạc Phỉ chậm rãi đi đến trước cửa sổ.Hắn đã không nhìn thấy bóng dáng của Tần Tịch nữa.Phía sau lưng hắn, hiệu ứng âm thanh cực tốt đang phát một bài hát.Đó là một bài hát cũ hắn đã không nhớ rõ tên và ca sĩ hát nó.Giọng hát êm dịu của nữ ca sự mang theo chút tiếc nuối, quanh quẩn trong phòng.Đây là bài hát trước khi Tần Tịch bước vào hắn đang nghe....“Sau đó, cuối cùng em cũng học được làm sao để yêu, đáng tiếc anh đã sớm biến mất trong biển người.Sau này, cuối cùng em cũng hiểu rõ trong màn nước mắt, có một vài người một khi đã bỏ lỡ sẽ không còn đây nữa, vĩnh viễn sẽ không còn