Sau này, một năm Lạc Phỉ thường sẽ ở nước ngoài khoảng chừng 3 tháng.Ở một trấn nhỏ có phong cảnh đẹp như tranh tại một nước nhỏ Châu Âu.Ở đây không có quá nhiều phương tiện hiện đại, trấn nhỏ cũng ít người sinh sống.Đến cả tòa nhà cao tầng cũng chưa từng thấy, toàn bộ trấn nhỏ như một hòn đảo nhỏ độc lập.Được bao bởi mấy con sông xanh ngắt.Phòng ở của người dân ở đây được xây ở ven sông.Giữa từng nhà sẽ không cách nhau quá xa cũng không quá gần.Khi còn nhỏ Lạc Phỉ từng sống ở đây tám năm.Lúc mẹ hắn vẫn còn sống trên đời.Nhà bây giờ hắn đang ở, là nhà cũ của mẹ hắn khi xưa.Trước khi Lạc Phỉ qua đây ở, cấp dưới của hắn đã cho người sửa sang lại phòng ốc rồi.Rất nhiều đồ bên trong vẫn duy trì nguyên trạng, nhưng có thể làm cho người tới ở càng cảm thấy thoải mái hơn.Lúc Lạc Phỉ ở đây, cách một ngày bọn họ sẽ đưa đến một ít rau củ quả tươi xanh, còn thêm vài văn kiện quan trọng cần hắn tự mình xem qua rồi ký tên.Những lúc khác, nơi này có thể xem như thế ngoại đào nguyên.Không ồn ào náo nhiệt, cũng không lục đục tranh giành.Nhìn còn đẹp hơn cả thế giới cổ tích.Bên ngoài nhà hắn ở còn có một vườn hoa nhỏ.Vườn hoa không lớn.Xa xa nhìn lại vườn hoa nhà hắn cũng không khác vườn hoa của những nhà hàng xóm.Những vườn hoa nơi đó, hầu như đều được xây dựng bởi nhà thiết kế nổi tiếng.Một đóa hoa một gốc cây tất cả đều mang theo ý nghĩa thú vị, có thể làm cho người khác kể ra nguyên một câu chuyện xưa độc đáo.Vườn hoa nhỏ này, cũng được giữ lại dáng vẻ y như lúc hắn còn sống ở đây.Ngay cả hoa cỏ năm đó mẹ hắn để lại, cư dân trong xóm nhỏ cũng nhiệt tình chăm sóc dùm, phần lớn vẫn còn sống.Bây giờ là tháng sáu, hoa đã nở quá nửa.Màu đỏ màu tím màu vàng, muôn màu muôn vẻ.Không có chủng loại quý báu nhưng lại đáng yêu ngây thơ giống như nụ cười của những đứa trẻ.Lạc Phỉ ngồi trong phòng khách lớn của ngôi nhà gỗ.Hắn mở rộng cửa sổ và cửa lớn để cho gió nhẹ mang theo hương hoa thổi vào phòng.Trong phòng khách bày một chiếc đàn dương cầm, là cây đàn năm xưa mẹ hắn từng yêu thích nhất.Sau giờ ngọ những ngày hè bà thường sẽ ngồi ở đó, trong ánh mắt mê mang của nhóc Lạc Phỉ, đàn một khúc hát ru dịu dàng.Vô số lần sau giờ ngọ, Lạc Phỉ đều làm bạn với khúc hát ru như vậy.Nhưng mà sau này, cuối cùng hắn không được nghe những âm thanh như thế nữa.Có một đoạn thời gian, hắn nghe được Tô Nhiễm tấu đàn hạc.Thật ra cũng không có dễ nghe như vậy.Thậm chí lúc đó về mặt kỹ thuật Tô Nhiễm đàn còn chưa có thành thạo, cũng không phải là một nghệ sĩ đàn hạc nổi tiếng sau này.Nhưng mà âm thanh leng keng gợi lên hoài niệm trong trí nhớ của Lạc Phỉ với mẹ hắn.Khi đó hắn đang từng bước tới gần trung tâm quyền lực của Lạc thị, muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mẹ hắn đang nằm trong tay bọn họ.Hắn thù hận cả thế giới này.Ba hắn hèn nhát, rõ ràng không có cách nào bảo vệ tốt cho mẹ hắn.Lại lừa gạt bà để bà yêu ông ta.Nhưng mà khi vợ của ba hắn phát hiện ra sự tồn tại của mẹ hắn, ông ta lại hèn nhát trốn tránh ở trong nhà.Cô gái đã mang thai căn bản không biết người mình yêu thì ra đã kết hôn từ lâu, đến cả con trai cũng đã đi nhà trẻ rồi.Bà không kịp giải thích đã bị ép phải đi ra nước ngoài.Đối phương không cho bà quá nhiều tiền, chỉ sắp xếp cho bà vào ở một ngôi nhà ở một trấn nhỏ xa xôi.Sau khi sinh hạ Lạc Phỉ, vì để nuôi sống con mình.Bà mỗi ngày phải làm mấy phần công việc, thường bận rộn đến đêm khuya mới về nhà.Cuối tuần còn phải đi đến một nhà hàng ở rất rất xa để đàn dương cầm, nhờ vào đó mà kiếm đủ sinh hoạt phí cho hai mẹ con.Thời thơ ấu của Lạc Phỉ, túng quẫn mà hạnh phúc.Hắn chưa bao giờ cảm thấy thiếu tiền thì là vấn đề gì to tát, mãi đến khi mẹ hắn bệnh nặng.Bọn họ không có nhiều tiền để cho bà chữa trị.Thậm chí không có mua được bảo hiểm y tế quá đắt.Mẹ hắn nằm trên giường bệnh đã quyết định từ bỏ chữa trị, bà bắt đầu chậm rãi nói cho Lạc Phỉ, những chuyện mà bà chưa bao giờ nói cho hắn biết.Về cha hắn.Khi bà còn trẻ ngây thơ vô trị bị tình yêu lừa gạt.Về giấc mơ bà từng mơ.Cuối cùng bà nắm lấy tay Lạc Phỉ, người rõ ràng bị bệnh tật tra tấn chỉ còn hai cái má hóp lại vậy mà vẫn cười dịu dàng động lòng người.Bà nói với con trai mình, tuy là chính bà đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi nhưng vẫn rất cảm ơn khi để bà được gặp ba Lạc Phỉ.Nếu không thì, bà không có cách nào có được Lạc Phỉ, món quà trời cao ban cho bà, món quà trân quý nhất, đẹp đẽ nhất *Lạc Phỉ thu lại suy nghĩ đang bay xa của mình.Hắn đứng lên, tự