Trong khoảng thời gian Vu Ương Ương tâng bốc chuyện tình cảm của Cố Giai Giai thì Thiên Tình cùng Liên Mỹ đã sớm đi ra khu bày đồ ngọt
“Bánh này vị dâu sao?” Liên Mỹ ngây thơ hỏi Thiên Tình
“Bánh này ngon hơn!” Thiên Tình nhẹ nhàng tráo đổi bánh kem đang cầm trên tay của mình với cái của Liên Mỹ.
Bánh của Thiên Tình là vị chanh, cô thừa biết là Liên Mỹ không thích chua nên cố tình tráo cho Liên Mỹ vị chanh để xem cô nàng ngây thơ đến mức nào
“Cảm ơn, chị không thích đồ chua!!!” Liên Mỹ có chút hờn dỗi nhìn Thiên Tình. Tưởng cô dễ lừa sao?
“Xì, kệ chị vậy, em đi ra đằng kia chút”
Thiên Tình tiếp tục ra khám phá quầy đồ uống ở mãi đằng xa. Rốt cuộc căn phòng này rộng đến mức nào vậy
“Hic, tiểu mỹ nữ, uống hết chỗ rượu này, tôi cho cô 500 vạn” Một vị đàn ông chừng 40 tuổi cầm chai rượu tới chỗ Thiên Tình, suồng sã nói
Lý Cẩn Phong từ đằng xa thấy cảnh này, mới bước được mấy bước tới chỗ Thiên Tình thì một bàn tay cản anh lại
“Anh Phong, em hơi mệt ~” Cố Giai Giai níu tay Lý Cẩn Phong
“Vị tiên sinh này, ông say rồi!” Thiên Tình khéo léo tránh việc uống rượu, tỏ ý muốn đi ra chỗ khác
“Tiểu mỹ nữ, cô không biết tôi sao? Chưa một ai dám từ chối rượu của tôi đâu” Ông lợi dụng lúc Thiên Tình sơ suất, nắm lấy tay cô một mực ép cô uống rượu
Thiên Tình cầm ly nước cam trên tay thầm nghĩ: Lúc trước chưa có ai từ chối rượu của ông sao. Giờ thì có đấy
“Chú Bằng, chú uống say rồi!” Lý Cẩn Phong đỡ lấy ly rượu của người đàn ông kia, lịch sự nói
“Hử, Cẩn Phong, hic, tiểu mỹ nữ này không chịu nhận rượu, thật không ngoan ngoãn chút nào ~”