Sáng sớm hôm sau
Lý Cẩn Phong tỉnh dậy với tâm trạng cực kì thoải mái
Anh lười biếng đưa tay dụi mắt, ngẩng lên nhìn tán cây xanh qua kính cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn.
Hửm? Anh đang ở đâu?
Đây là… nhà của anh sao? Ai đã đưa anh về đây?
Hơn nữa… bên dưới anh còn không mặc đồ…. Là ai có gan cải đồ anh ra?
“Anh dậy rồi sao?” Vừa mới mở mắt, một giọng nói ngọt ngào truyền tới tai anh
Giọng nói này… là cô ấy!!
Anh ngay lập tức theo bản năng liền quấn chăn quanh người, tạo thành một “lớp phòng ngự tuyệt đối”: “Cô… cô làm gì ờ đây? Sao tôi không mặc đồ!”
“Hả, anh không nhớ gì sao?” Thiên Tình giả bộ thất vọng: “Mà anh không gọi tôi là “Tình Tình” nữa sao? Anh muốn biết tôi làm gì anh phải không?”
Anh ngoan ngoãn gật đầu. Cả phần dưới cổ của anh đều được bao phủ bởi lớp chăn dày, anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cô
Nhỡ đâu hôm qua anh cùng cô làm chuyện… đó thì sao?
Thiên Tình hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể chuyện: “Anh bị sốt nên đương nhiên tôi phải giúp anh lau người. còn cởi quần áo cho anh nữa”
“Yên tâm đi, trên người anh cái gì tôi cũng thấy qua rồi. Tuyệt đối sẽ không kể cho người ngoài. Cả chuyện anh nói không yêu Cố Giai Giai tôi cũng không nói cho ai khác” Cô rất mặt dày kể lại, chẳng thèm giữ lại cho anh một chút sĩ diện nào
“Hơn nữa, anh còn hôn tôi rồi gọi tôi là Tình Tình. Anh không nhớ gì sao?” Hiện tại cô còn giống người bị hại hơn anh nữa
Lý Cẩn Phong dùng ngón tay miết nhẹ lên môi, gương mặt anh tuấn nhiễm chút màu hồng, quay đầu né tránh ánh mắt dồn dập của cô
Anh đột nhiên cảm giác