Đều nói thời gian là vũ khí tốt nhất, bởi vì nó có thể che dấu hết thảy chân tướng.
Mà sự kiện trên diễn đàn trường mấy tháng qua cũng đủ để mọi người đem sai lầm của Phạm Hiểu Thiến quên đi.
Hơn nữa Phạm Hiểu Thiến mỗi ngày đều thực thành thật, không gây chuyện không cãi nhau, an tĩnh ngốc ở trong phòng học, thậm chí có người, đều đã quên Phạm Hiểu Thiến, huống chi là những gì cô ta đã làm.
Mối quan hệ của Lạc Y và Tô Thiển Mạt theo thời gian trôi qua, trở nên càng ngày càng tốt, cơ hồ chỉ cần chỗ có Lạc Y, Tô Thiển Mạt cũng nhất định sẽ có mặt.
Đến nỗi Lý Tuyết, cô ta cũng ngừng nghỉ một đoạn thời gian, đại khái là bởi vì sự kiện trên diễn đàn làm cô ta ăn không ít khổ, cả người thoạt nhìn thật ra cũng ổn trọng không ít.
Rốt cuộc ở thời điểm khai giảng năm sau, Lý Tuyết ra tay, chủ động đi tìm Kiều Khê.
"Kiều Khê, sự việc lần trước tôi cũng không nghĩ tới nháo thành như vậy.
Hiện tại qua lâu vậy rồi, cậu có thể tha thứ cho tôi cùng Hiểu Thiến không?"
Lý Tuyết thanh âm thấp thấp, trong tay còn cầm hộp quà, bên cạnh là Phạm Hiểu Thiến, trong mắt rưng rưng, làm như khẩn cầu Kiều Khê tha thứ.
"Kỳ thật không có gì tha thứ hay không tha thứ, huống chi đều đã qua lâu vậy rồi, về sau Hiểu Thiến đừng hồ đồ tái phạm là được, dù sao cũng là bạn học.
”
Thanh âm Lạc Y không lớn, nhưng cũng đủ để vài người xung quanh nghe rõ.
Ngay sau đó, mấy người kia nhìn về phía Phạm Hiểu Thiến ánh mắt cũng trở nên không tốt, mang theo ý vị khác, sự việc ngày trước vẫn còn đây này.
"Chúng ta cùng đi vào lớp đi!"
Lạc Y đưa ra yêu cầu như vậy, mọi người liền tính là hòa hảo.
Cô lôi kéo Tô Thiển Mạt, đi ở phía trước.
Lý Tuyết cùng Phạm Hiểu Thiến hai người đi theo phía sau.
Hiện giờ, Tô Thiển Mạt cùng Lạc Y đã có đủ ăn ý, cô nàng sẽ không hỏi lại vì cái gì, bởi vì cô nàng biết Kiều Khê có ý nghĩ của chính mình.
Mà cô, vô luận là hiện tại, hay là về sau, đều chỉ cần tín nhiệm, như