Ba người một đường, cùng đi vào vườn linh dược.
Huyền Châu vô tư nói, "Chọn đi, cái nào cũng được, bản cô nương đã nói thì sẽ không hối hận."
Thiên Uyển Ngọc đi theo sau, nhìn qua bố cục và diện tích của vườn linh dược, nàng nhớ đi qua cái vườn này thì có một cái đình bát giác và hồ để nghỉ ngơi.
"Tình Hoa, trước đây chúng ta tới đây, ngươi có nhìn trúng tiểu hoả bàn nào?" Cô dùng ý niệm nói chuyện với Tình Hoa trong không gian.
Tình Hoa lại thẳng thắn nói, "Vườn linh dược đây chỉ là để bổ trợ, đẳng cấp linh dược ở bên trong tương đối thấp, giống như ta mở ra trí tuệ, căn bản không có.
Chẳng trách vì sao nàng ta hào phóng thế, lừa ngươi đấy."
Đông Phương Minh Huệ có chút tổn thương, vì sao ai cũng muốn lừa cô.
"Giống như viện dược tề kia, ngươi cũng thấy quy mô của viện Bạch Chỉ rồi, một cái viện Bạch Chỉ còn nhiều hơn ở đây, đã hiểu chưa?"
"Tất nhiên là hiểu."
Người thông minh chơi với người thông minh, vứt người đần độn sang một bên...
Đông Phương Minh Huệ sắp nắm bắt được cách nghĩ của đám người này rồi.
Cô tuỳ ý đi một vòng, mặt mày thất vọng, lén lút liếc biểu tình của hai người kia, không nhịn được uỷ khuất nói, "Thất tỷ, ta không thích cái nào."
Thiên Uyển Ngọc cũng vô ý từng nhìn thấy linh dược ở núi sau của viện dược tề, chỉ liếc qua nàng đã bị tài nguyên khổng lồ của Học viện Hoàng gia thu hút, chỉ riêng linh dược bồ đã đầy đủ nhất Thất Sắc đại lục.
Đây tốt xấu cũng là hoàng thất của Nguyệt Bạch Đế Quốc, vườn linh dược trước nay cũng là nơi khá quan trọng, trên đường các nàng đi, cũng không nhìn thấy người nào trong vườn.
Chuyện không bình thường nhất định có điềm.
Nàng thấy Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, mặt có vẻ không vui, lập tức nhạt nhẽo nói với Huyền Châu, "Đây không phải là vườn linh dược lớn nhất của các ngươi đi?"
Câu hỏi này, Đông Phương Minh Huệ đơn thuần ở bên cạnh chớp mắt.
Huyền Châu ngây người, sau đó ngượng nghịu giải thích, "Thực ra linh dược này đều do ta trồng, nhưng mà phẩm chất cũng không tệ."
Nàng trồng?
Trong đầu Đông Phương Minh Huệ và Thiên Uyển Ngọc đều cùng lúc nghĩ ra từ này — lừa người.
Thiên Uyển Ngọc có mấy phần hiểu biết về Huyền Châu, đối phương là ăn trộm, lời nói luôn có bảy phần giả ba phần thật, nàng đa phần là không tin.
"Cửu muội, ta nghĩ Huyền Châu cô nương vừa nãy chỉ nói đùa với ngươi, trước đây vụ cá cược cũng là nói chơi thôi, chúng ta không coi là thật, ngày sau ngươi cần linh dược gì, Thất tỷ giúp ngươi tìm."
Thiên Uyển Ngọc nói xong, chủ động dắt tay Đông Phương Minh Huệ, lạnh nhạt gật đầu với Huyền Châu, coi như là chào hỏi, sau đó hai người rời đi.
Nói như thế này, chẳng phải là vả bôm bốp vào mặt sao?
Mặt Huyền Châu đỏ bừng lên, trong đầu có một suy nghĩ, Thiên Uyển Ngọc này quả không dễ đối phó.
Đừng nói nàng là công chúa cao cao tại thượng trong hoàng thất, cho dù là người bình thường bị mất mặt, hơn nửa cũng sẽ kết thúc tại đây.
"Này, đợi đã, các ngươi đừng đi."
Huyền Châu gọi mấy lần, phát hiện đối phương không dừng lại mà còn đi nhanh hơn.
"Bản công chúa nói hai ngươi đứng lại."
Một cây này của nàng, hai người không thể không đứng lại.
Đông Phương Minh Huệ lén liếc Thiên Uyển Ngọc, đối phương nháy mắt với cô, nhưng mặt lại không đổi sắc.
Đông Phương Minh Huệ bị động tác đáng yêu này của Thiên Uyển Ngọc doạ sợ, sau đó mới nhận ra đối phương đang giúp cô.
"Công chúa?"
Huyền Châu vừa nãy tức đến nổi tính khí công chúa, đối mặt với bằng hữu vừa kết giao, nàng ho khan hai tiếng, "Các ngươi chạy nhanh như thế làm gì, ta cũng không phải là hổ cái, còn có thể ăn các ngươi chắc?"
Thiên Uyển Ngọc lạnh nhạt liếc nàng, "Huyền Châu công chúa có gì căn dặn?"
Thái độ này thật sự là đáng ghét, Huyền Châu cũng có mấy phần oan ức, nàng chỉ là đưa hai người này đến vườn linh dược của mình, có gì sai sao?
Nếu như thật sự tính, nàng và Thiên Uyển Ngọc tốt xấu cũng là con châu chấu cùng bị buộc trên cột mới phải.
"Thất tỷ."
Đông Phương Minh Huệ kéo tay đối phương.
"Vừa nãy bản cô nương không đúng, nếu các ngươi đã không nhìn trúng vườn linh dược của bản cô nương, thì ta sẽ đưa các ngươi đến nơi lớn nhất hoàng thất, nhưng mà đã nói rồi đó, chỉ được chọn một, nhiều hơn không được." Huyền Châu nghiêm túc nói.
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, "Thì ra những linh dược này thật sự do ngươi trồng?"
Cô vừa nãy còn cho rằng Huyền Châu lừa cô.
"Tất nhiên." Huyền Châu suýt nữa bị hai tỷ muội làm cho phun ra máu, nàng tuy là ăn trộm, nhưng trước nay đều nói thật, bộ dạng "ngươi lừa ta" là có ý gì.
"Vậy được."
Trải qua lần này, Huyền Châu bỏ ra vài phần chân thành đối đãi các nàng, quang minh chính đại đưa các nàng đi xem phong cảnh trong hoàng thất.
Điều Đông Phương Minh Huệ tò mò, hoàng cung to lớn như thế này mà chỉ có vài thủ vệ.
"Sắp đến rồi."
Các nàng đi qua rất nhiều tiểu viện, tàng viện trong viện, xoay đến Đông Phương Minh Huệ không nhớ đường cũ nữa.
Nhưng mà rất nhanh, cô gặp một thủ vệ trong hoàng thất.
Đầu đội một cái mũ sắt dày, mặt, toàn thân đều bọc như bọ cánh cứng, hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của bọn họ.
Trong tay bọn hắn cần một cái lãnh binh khí, trông rất ngầu.
Lúc Huyền Châu đưa các nàng đi qua, bọn hắn không có chút phản ứng, cũng không nhúc nhích.
Đông Phương Minh Huệ không nhịn được tò mò nhìn thêm vài lần.
"Đây đều là thiết giáp vệ của hoàng thất chúng ta, bọn hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của phụ hoàng."
Thiết giáp vệ, Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, thì ra đây là thiết giáp quân đoàn nổi danh của Nguyệt Bạch Đế Quốc, dũng sĩ phát thệ sẵn sàng chết để giữ nước, đến cuối cùng đều hy sinh rồi.
"Cửu muội."
Thiên Uyển Ngọc phát hiện cảm xúc của đối phương đột nhiên kích động, cảm thấy có chút kỳ quái, nàng véo nhẹ lòng bàn tay đối phương.
"Ừm?"
"Ngươi sao thế?"
Đông Phương Minh Huệ lắc đầu, cô chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.
"Công chúa."
Thiên Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ trải qua năm lần bảy lượt thẩm tra, ngay cả Huyền Châu công chúa ở đó, các nàng vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
"Đã biết vì sao ta không đưa các ngươi tới đây chưa?"
Huyền Châu đồng cảm nhìn các nàng, cười nói, "Nơi này quy tắc nhiều, không giống như chỗ của ta tự tại."
Đông Phương Minh Huệ nhìn cổ tay có một thứ giống như lắc tay, hỏi, "Huyền Châu, đây là gì?"
"Cái này a, là thứ để ngăn chặn linh lực của các ngươi, thực xin lỗi, bọn hắn cũng là nghe lệnh hành sự." Tay Huyền Châu còn đeo một cái, nàng lắc ở trước mặt hai người.
Ngăn chặn linh lực?
Đông Phương Minh Huệ thử mấy lần, muốn dùng linh lực kết quả phát hiện linh lực trong người không phản ứng.
Thiên Uyển Ngọc cũng phát hiện ra, trong lòng bất giác ngạc nhiên.
Hoàng thất này quả là ngoạ hổ tàng long, đầu tiên là khiến các nàng ảo giác, những nơi khác ở hoàng thất đều không thấy thủ vệ, để các nàng thả lỏng cảnh giác, tiếp sau đó lại là từng ải nghiêm khắc hơn ải trước, chỉ là một vườn linh dược, khắt khe bảo vệ thế để làm gì?
Hai người bình thản đi theo Huyền Châu, có một người quản sự đưa các nàng vào vườn linh dược.
"Tình Hoa, trong linh viện trong hoàng thất có phải có thứ gì rất quan trọng, ngươi có cảm nhận được không?" Đông Phương Minh Huệ thấy bộ dạng nghiêm chỉnh của đối phương, không tự chủ mà suy đoán nhiều thứ.
"Nơi này quả là đã có mấy linh dược đã có trí tuệ, để ta cảm nhận kĩ một phen."
"Huyền thúc, ngươi không cần phải đi theo chúng ta." Huyền Châu thấy đối phương đi theo, mọi người đều không quá thoải mái, thế là muốn vị quản sự này rời đi.
Không ngờ đối phương lại cười nói, "Công chúa, vừa nãy bệ hạ dặn dò thần phải chiêu đãi tốt hai vị bằng hữu của người, nhất định phải tình hiếu khách của địa chủ, vì thế mong công chúa lượng thứ."
Huyền Châu bĩu môi, phụ hoàng cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá cẩn trọng, nàng xoay người xua tay với Thiên Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ, "Hai vị, thực xin lỗi, các ngươi tự chọn đi."
Thiên Uyển Ngọc nhìn Đông Phương Minh Huệ, cười nói, "Cửu muội mới là dược tề sư, để nàng chọn đi, ta tuỳ tiện xem."
Huyền Châu gật đầu, nàng có chút hiểu Thiên Uyển Ngọc, đối phương cuồng tu luyện, nói linh dược với nàng, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
Thêm vụ cá cược lần trước, nàng vốn là muốn thăm dò Đông Phương Minh Huệ, một nhánh linh dược mà thôi, nàng vẫn chịu được.
"Minh Huệ, có cần Huyền thúc giúp ngươi không?" Huyền Châu thấy Thiên Uyển Ngọc đã rời đi, nàng tò mò hỏi Đông Phương Minh Huệ.
"Cũng được, vậy thì phiền Huyền quản sự rồi."
Đông Phương Minh Huệ biểu thị không có vấn đề gì, cô không để tâm có người cứ nhìn chằm chằm mình, đối phương đã đề phòng các nàng như thế khiến cô cảm thấy kỳ lạ, nhất định là có vấn đề.
Linh viện nội này nhất định có thứ gì đó mà bọn họ đang bảo vệ.
"Tình Hoa, ngươi tìm thấy gì chưa?"
Đông Phương Minh Huệ ra vẻ thản nhiên, ngược lại thu hút sự chú ý của Huyền quản sự với cô, Huyền quản sự gật đầu với Huyền Châu, sau đó hai người một trước một sau.
"Ngươi đi đến vườn dược bồ ở bên trái ngươi xem." Tình Hoa khoanh vòng một phạm vi lớn cho cô.
Đông Phương Minh Huệ trước dẫn Huyền quản sự đi một vòng, chỉ vào những linh dược có hình thái kỳ lạ, luôn nhiều miệng hỏi thêm một hai câu, Huyền quản sự tận tâm tận trách trả lời cô.
Nhưng mà nói được một nửa giữa lại một nửa, cố ý nhiễu loạn cô.
Mấy lần liên tiếp, Đông Phương Minh Huệ cảm giác đối phương đang có ý đồ.
"Cô nương có thể nói với lão gia ta cần loại linh dược thế nào, ta có thể đưa ra những loại phù hợp với ngươi." Huyền quản sự nhẫn nại nói.
Thái độ đối phương cực kỳ thân thiện, nhưng mà trong không gian của Đông Phương Minh Huệ có một cây linh dược thành tinh, hơn nửa đều mặc kệ người này.
"Huyền quản sự, thực ra mà nói, ta đi qua vườn linh dược ở Học viện Hoàng gia chúng ta rồi, nhưng mà ta rất tò mò linh viện nội ở trong hoàng thất các ngươi.
Vừa đúng lúc Huyền Châu công chúa của các ngươi hiếu khách, nói nhất định phải tặng ta một nhánh linh dược, ta không khuyên nhủ được nàng, vì thế chúng ta mới đến đây, nếu như muốn chọn, thì ta chọn thứ hợp mắt nhất, Huyền quản sự có thể đi cùng ta không?"
Nếu như đã không có mục tiêu rõ ràng, Huyền quản sự cũng không thể nói thêm gì nữa, nhưng mà từ trong lời của đối phương, hắn có thể nhận được rất nhiều thông tin.
"Tất nhiên, Thiên cô nương là bằng hữu của công chúa, mời bên này."
Đông Phương Minh Huệ lượn một vòng, cuối cùng đi đến nơi mà Tình Hoa chỉ hướng, cô khom lưng, cẩn thận quan sát từng nhánh linh dược.
"Tình Hoa, tiểu hoả bàn mà ngươi chọn là ở đây?"
Cô có mấy phần khó xử, linh dược trong vườn dược bồ này không biết là bị cái gì, đều héo rũ cả ra.
Huyền quản sự một mực quan sát biểu tình của cô, từ cặp lông mày chau lại của cô có thể nhìn ra là đối phương có chút khinh miệt, mặt hắn vô cảm chỉ đứng ở bên cạnh.
"Đúng, chính là nơi này, trước không nói, chúng ta cứ đưa nó ra ngoài." Tình Hoa ở trong ý thức nói với Đông Phương Minh Huệ, thuận tiện nhắc nhở thêm vài câu.
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào vườn dược bồ, "Huyền quản sự, vì sao linh dược ở trong hoàng thất đều trông rất kỳ quái."
Huyền quản sự cười nói, "Thiên cô nương nghĩ nhiều rồi, những vườn linh dược ở đây mỗi ngày đều có trên mười dược đồng đến chăm sóc, sau đó chúng ta sẽ còn kiểm tra, xem ra cô nương nhìn đến hoa mắt rồi."
"Ô, vậy được, nếu đã như thế, ta cảm thấy nhánh linh dược này trông rất đáng yêu, ta chọn nó đi."
Đông Phương Minh Huệ tuỳ tiện chỉ vào nhánh linh dược bệnh héo rũ, linh dược đó trông như một cái đèn bàn, cả người đều cong cả xuống, người bình thường đều sẽ thấy nó sắp chết rồi.
Huyền quản sự thuận theo phương hướng cô chỉ, nhiều chuyện hỏi thêm một câu, "Thiên cô nương vì sao lại nhìn trúng nó?"
Cô chỉ hình dạng của nó, mắt mở to hết mức, ra vẻ kinh hỉ nói, "Ngươi không thấy nó cong eo giống như móng của mèo chiêu tài sao? Ta thấy nó trông rất chiêu tài, nhất định sẽ đem lại may mắn cho ta."
Đông Phương Minh Huệ vì để lấy một nhánh linh dược mà ăn nói hồ đồ vớ vẩn.
Huyền quản sự quan sát nhánh linh dược đó một phen, còn có mấy phần giống, "Thiên cô nương nói cũng phải, nếu đã như thế, Thiên cô nương đợi một lúc, chúng ta sẽ lấy linh dược ra."
"Làm phiền Huyền quản sự."
Nếu như không phải Tình Hoa chọn, Đông Phương Minh Huệ chắc chắn sẽ không chọn nó, trông bộ dạng héo rũ ốm yếu, người bình thường đều sẽ không chọn.
Cô thầm quyết định, sau này sẽ gọi linh dược này là Chiêu Tài.
"Thất tỷ, ta chọn xong rồi."
Cô từ xa nhìn thấy Huyền Châu đang cùng nói chuyện với nữ chủ đại nhân, lúc nhìn thấy cô, sắc mặt của hai người liền đổi.
Hai người nhất định có chuyện.
"Ta xem xem ngươi đã chọn cái gì." Huyền Châu cực kỳ tò mò, đối phương tốn mất bao lâu thời gian, chọn linh dược nhất định sẽ trông rất đặc biệt.
Kết quả chạy đi xem, mặt của Huyền Châu cười như không cười, "Này, ngươi chọn linh dược thế này, nếu bị đồn ra ngoài, lại nói Huyền Châu ta không chơi nổi."
Thiên Uyển Ngọc cũng đi đến xem, nhưng nàng không nói gì nhiều, "Huyền Châu công chúa nói đùa, Cửu muội ta chọn nhất định là có lý do của nó, nghe xong lại nói cũng không muộn."
Thanh Mặc cũng khinh bỉ, "Cửu muội có phải gần đây bị doạ quá mức, đầu óc cũng —"
"Ta tin nàng."
Một câu chặn lại khiến Thanh Mặc không thể nói thêm gì nữa.
"Các ngươi không thấy nó nhìn rất giống mèo chiêu tài sao? Trước đây có một truyền thuyết, nói động tác này là đang gọi vận may đến.
Ta gần đây gặp nhiều chuyện đen đủi, ta nghĩ đây chắc là thiên ý, đưa nó đến trước mặt ta, ta hy vọng nó sẽ giống như trong truyền thuyết đem lại may mắn cho ta, vì thế mới chọn nó."
Huyền Châu ngơ ngác, lời mê tín này cũng sẽ có người tin?
Đáy mắt Thiên Uyển Ngọc mang theo ý cười nhìn Đông Phương Minh Huệ bịa đặt, nói đến Huyền Châu đến ngây ra, nàng mím môi, muốn cười.
"Thật đó."
Vì để tăng thêm độ chắc chắn, cô nhấn mạnh ngữ khí.
Huyền Châu ngờ vực nhìn hai người trước mặt, cũng chỉ gật đầu, "Được, lúc đem về thì sau này đừng khóc lóc trước mặt ta."
"Tất nhiên."
Một nhánh linh dược bị mang đi, coi như vụ cá cược kết thúc.
Huyền Châu đưa hai người trở về tiểu viện, cũng rời đi.
Thiên Uyển Ngọc kéo người vào trong phòng, thấy bên ngoài không có ai mới khoá cửa lại.
Đông Phương Minh Huệ lập tức lấy nhánh Chiêu Tài ra, Tình Hoa cũng từ trong không gian chạy ra.
Thiên Uyển Ngọc trợn mắt với Đông Phương Minh Huệ, kéo cô sang một bên, "Cửu muội, ngươi vì sao lại lấy nó ra."
Trời, Cửu muội của nàng gan cũng thật lớn, trước là Vô Nha, sau đó lại là nhánh Tình Hoa khiến người phát cuồng.
Nếu nhỡ như bị người phát hiện, còn không biết là sẽ nổ ra trận chiến lớn thế nào.
Đông Phương Minh Huệ nhìn sắc mặt của nữ chủ đại nhân, lập tức nhận sai, "Thất tỷ, Tình Hoa ở trong viện đến ngột ngạt rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí."
Một nhánh linh dược thì cần hít thở cái gì! Trong mắt Thiên Uyển Ngọc, Tình Hoa này là một nhánh cực kỳ gian trá, đã biết nguỵ trang, còn biết tạo ảo cảnh, lừa đám người xoay mòng mòng.
Cửu muội có vài phần tật xấu, hơn nữa là do linh dược gây nên.
"Được."
Trải qua nhiều chuyện, nàng dù có tức giận cũng không nỡ làm đau Đông Phương Minh Huệ.
"Nói xem vì sao ngươi lại muốn nhánh linh dược này."
Nàng lại đem chủ đề dời đến cây linh dược nửa sống nửa chết trên bàn, "Đừng hòng đem chủ đề vừa nãy qua mắt ta."
Đông Phương Minh Huệ bất lực xua tay, "Đây là tiểu hoả bàn mà Tình Hoa chọn, ta cũng không biết."
Tình Hoa không giải thích, dứt khoát kéo tiểu hoả bàn vào trong không gian cô.
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Vì thế cây linh dược này chẳng có tác dụng gì, là Tình Hoa quá cô đơn rồi? Tìm một tiểu hoả bàn để chơi cùng?
Thiên Uyển Ngọc thấy cô đần ra, nén cười, vỗ nhẹ lên đầu cô, nghiêm túc cảnh cáo, "Đừng tiếp xúc quá gần nó."
Luôn có một loại cảm giác Tình Hoa đã dạy hư đối phương, còn có ma thực kỳ quái mà cô ký khế ước.
Thấy nữ chủ đại nhân tu luyện, Đông Phương Minh Huệ nhìn vào trong không gian của mình, Tình Hoa lúc này đang ở cùng Chiêu Tài.
Cô cứ cảm giác Chiêu Tài là tiểu tức phụ của Tình Hoa, thấy đối phương ôn nhu nhẹ nhàng, cô để mấy bình linh dược vào bên trong.
"Nó có phải là bị bệnh rồi?"
Chiêu Tài trở về, cô còn chưa kịp nói chuyện với nó, đã bị Tình Hoa kéo vào trong không gian, Tình Hoa này thật sự đang tìm tiểu hoả bàn a.
Cô là ngoại nhân, ngoại nhân, ngoại nhân.
"Không có, giả chết." Tình Hoa ngắn gọn trả lời.
Tình Hoa giải thích xong, Đông Phương Minh Huệ thấy Chiêu Tài vươn chiếc lá ra, nhẹ nhàng móc lấy, mở nắp bình linh dịch, trong phút chốc đã hút sạch hai bình linh dịch.
Sau khi chuỗi động tác này kết thúc, nó lại ủ rũ nghiêng đầu, bộ dạng ta muốn chết ta sắp chết.
Đóng giả ở cảnh giới cao nhất, Đông Phương Minh Huệ được mở mang tầm mắt bởi linh dược.
Cô thầm quan sát Chiêu Tài, xem nó có gì đặc biệt không, có điều trong không gian đột nhiên có thêm hai nhánh linh dược, cô cảm thấy cảm xúc của Tình Hoa tốt hẳn lên.
Thấy nữ chủ đại nhân tu luyện, Đông Phương Minh Huệ cũng lấy ngân châm chạy ra ngoài, chuyện của Mục Dung Thanh Y vẫn còn chưa giải quyết, cô đoán đối phương nhất định sẽ còn ra tay, việc cô có thể làm không để xảy ra những chuyện tương tự, cô sẽ đem ngân châm cắm vào tim đối phương.
"Minh Huệ, ta có chuyện cần nói với ngươi."
Ngay lúc Đông Phương Minh Huệ tập luyện cả một buổi tối, còn đang chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp của Tình Hoa.
?
Trong đầu Đông Phương Minh Huệ hiện ra dấu chấm hỏi.
Còn không đợi cô hỏi, Tình Hoa đã thành thật nói, "Thực ra ngày ngươi khảo hạch xong ta đã phát hiện ra có người bám theo ngươi, nhưng ta không nhắc ngươi biết."
Tiểu Sắc ở trong Hồn Hải rung lắc dây leo, làm chứng cho Tình Hoa, bọn họ là thực vật, cảm quan phát triển mạnh hơn con người hàng trăm lần.
Đông Phương Minh Huệ gãi đầu, có chút không hiểu, nhưng mà nghe lời của Tình Hoa nói có chút tổn thương, đám tiểu hoả bàn của cô không biết dạo gần đây bị làm sao.
"Ta đi theo ngươi từ Tử Vong Cốc ra, nhận ra một chuyện, nếu như một ngày nào đó chúng ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi..."
Cô mặc dù thương tâm, nhưng vẫn nghe Tình Hoa nói, nghĩ kĩ nếu như một ngày nào đó không có đám tiểu hoả bàn này, cô chết ít nhất không dưới mười lần.
Nghiêm túc nghĩ, hình như đúng là thế.
Bản thân không có bản lĩnh, quá ỷ lại đám tiểu hoả bàn này rồi.
Đông Phương Minh Huệ có chút hổ thẹn, nghĩ đến nước mắt đều ngân ngấn ở vành mắt, lại nghe thấy Tình Hoa nói, "Ngươi có phải không muốn ta nữa rồi?"
Đinh!
"Làm sao có thể không cần ngươi?"
Đông Phương Minh Huệ lau mắt, thì ra cảm xúc gần đây của Tình Hoa là do đây.
"Đã nói rồi, ngươi sau này đi đâu phải đưa ta đi theo, vậy lúc nào chúng ta đi Huyết Sát Minh?"
Đông Phương Minh Huệ: "..."
Tiểu hoả bàn nhảy số quá nhanh, cô đều sắp không bắt kịp rồi.
Cô dở khóc dở cười, "Đợi ta luyện được kỹ năng thứ hai, thì chúng ta đi."
Cô tình toán, đến lúc có năng lực tự bảo vệ, lén lút xông vào Huyết Sát Minh xem xem, may ra có thể toàn thây mà lui.
"Được."
Đông Phương Minh Huệ luyện đến rạng sáng,