"Còn có những gì khác không?"
Tầm mắt của Mộ Dung Thanh Y hơi chuyển, lập tức lắc đầu.
Thiên Uyển Ngọc suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Lý Tĩnh, "Lý Tĩnh, thả nàng ra, để nàng đi."
Lý Tĩnh gật nhẹ đầu, kéo Mộ Dung Thanh Y từ dưới đất dậy, sau đó tiễn đến thạch môn, cảnh cáo thêm, "Là thiếu lâu chủ của chúng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu như có bản lĩnh có thể chạy thoát ra khỏi đây an toàn, coi như mạng ngươi lớn."
Nếu như không chạy thoát nổi, thì đừng trách các nàng không giữ lời.
Mộ Dung Thanh Y chạm vào mặt của mình, vết thương vừa nãy tạo thành khó mà chữa trị hết, cô thấy mặt mình đau, cũng đoán bản thân đã bị huỷ dung, cô hung dữ trợn mắt, trong lòng thầm tính lúc trở về làm thế nào để trả thù Thiên Uyển Ngọc và Đông Phương Minh Huệ hai tỷ muội này, làm thế nào để các nàng sống không bằng chết.
Căn bản không nghe thấy câu sau của Lý Tĩnh.
Mộ Dung Thanh Y chạm vào trường tiên của mình, điên cuồng chạy trên đường trước đây của Thiên Uyển Ngọc, nhưng mà cả người đều có vết thương, phần bụng đau nhức khó chịu, cô chạy được một nữa đã không sức nên ngã xuống.
Bước chân không chậm không nhanh từ từ lại gần, là những người trước đây đứng ở thạch môn.
Mộ Dung Thanh Y cố gắng lết về phía trước, có thể lết được một bước thì tiến về một bước.
Đột nhiên, tầm mắt phía trước tối đi, cô phát hiện có người đang đi từng bước đến đây.
Thiên Uyển Ngọc không phải đợi lâu, Lý Tĩnh đẩy thạch môn, sau đó xách theo Mộ Dung Thanh Y hấp hối vào trong.
"Thiếu lâu chủ, thả nàng ta đi sẽ bại lộ tin tức của Mai Côi Lâu, người này không thể giữ." Người đó tuỳ ý quăng Mộ Dung Thanh Y.
Mộ Dung Thanh Y còn có mấy phần ý thức, nghe thấy các nàng nói mới nhận ra bản thân ngu ngốc tin Thiên Uyển Ngọc sẽ thả cô.
"Ngươi —"
Cô muốn ngồi dậy.
Thiên Uyển Ngọc lạnh nhạt liếc cô ta, "Đúng, nàng ta đã biết bí mật ở nơi này, nhất định không thể cứ thế mà thả đi."
Đừng nói tiết lộ tin tức của Mai Côi Lâu, ngay cả thân phận của nàng cũng không thể từ miệng cô ta tiết lộ ra ngoài.
Lời này đồng nghĩa phán tử hình với Mộ Dung Thanh Y.
"Vừa nãy, ngươi ở chỗ này nói dối ta, đây chính là cái giá của việc nói dối."
Thiên Uyển Ngọc vươn bàn tay đẹp đẽ ra, chạm lên trán cô, ôn nhu nói, "Nào, nói những gì mà ngươi biết nói cho ta."
Mộ Dung Thanh Y không ngờ đến, ngay lúc cô chạy đi, Thiên Uyển Ngọc đã hỏi Thanh Mặc về cách triệu hồi tìm kiếm ký ức.
Mặc dù có tổn thất ngầm, nhưng vẫn coi như là có ích, nhất là đối với những người kín miệng chết cũng không chịu nói ra bí mật.
"Ặc- ngươi."
Thiên Uyển Ngọc dồn toàn bộ linh lực trên người vào lòng bàn tay, ngón tay bóp mạnh đầu đối phương, nàng nhắm mắt, nhìn thấy rất rõ những chuyện từ khi Mộ Dung Thanh Y bước vào Học viện Hoàng gia, bao gồm chuyện cô ta đụng phải Cửu muội rồi rút roi ra.
Lục tìm ký ức xong, Thiên Uyển Ngọc cần tĩnh tọa một lúc, tiêu hoá từng ký ức của đối phương vừa nãy đọc được.
Thì ra ngoại trừ lần thứ ba Mộ Dung Thanh Y hận không thể giết chết Cửu muội, còn hai lần khác đều là do người khác ra tay, chẳng trách vì sao nàng thấy đối phương quá nóng vội.
Nàng rất nhanh đã nhớ đến người mặc áo bào đen trong đầu Mộ Dung Thanh Y, nàng bóp cổ đối phương, "Nói, đó là ai?"
Khoé miệng Mộ Dung Thanh Y dính máu, ánh mắt châm chọc cười với nàng, "Muốn biết? Cầu xin ta đi, nếu ta vui còn nói cho ngươi biết."
"Cầu xin ngươi?"
Thiên Uyển Ngọc cười lạnh, hai tay siết chặt cổ cô ta, định lục tìm ký ức lần thứ hai thì bị Thanh Mặc ngăn cản.
"Uyển Ngọc, bình tĩnh, vô ích, tìm kiếm ký ức có liên quan đến linh lực trên người ngươi, linh lực yếu chỉ có thể tìm được những đoạn ký ức gần đây, muốn xem xa hơn, ngươi nhất định phải nâng cao bản thân."
Thiên Uyển Ngọc không can tâm, nàng không dám tưởng tượng ngoại trừ Mộ Dung Thanh Y, còn có ai nhúng tay vào chuyện Cửu muội.
Người đó mặc áo bào đen, đầu đội mũ đen có màng che, chỉ nói mấy câu đã khiến hai nữ nhân ngu ngốc Mộ Dung Thanh Y và Bạch Lộ vào bẫy, đồng thời còn mời ra sát thủ của Huyết Sát Minh, quả không đơn giản.
Lần đầu tiên, là lời cảnh cáo rõ ràng, muốn tuyên chiến.
Nếu như nàng không điều tra rõ chuyện này, nàng rất dễ bị cô ta xáo trộn, hậu quả sau này nàng không dám nghĩ đến.
"Hỏng rồi, nàng ta muốn tự bạo."
Ngay lúc Thanh Mặc nói xong, một luồng sáng phá tung cả thạch môn, mặt đất cũng rung lắc, chứ đừng nói là mật đạo dưới đất.
Thiên Uyển Ngọc gần như cùng lúc lao ra bên ngoài, nhưng mà một Linh Sư tự bạo vẫn tổn thương nàng nhất định, đánh bay nàng ra bên ngoài, sau đó từng miếng đá rơi xuống, vùi lấp nàng.
"Động tĩnh vừa nãy là —"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc lên tiếng, "Là trấn động từ mật đạo truyền ra."
"Thiếu lâu chủ vẫn còn bên trong."
Đợi hai người ồ ạt chạy xuống, mới phát hiện mật đạo dưới đất đã thành bãi hoang phế, hơn nữa một hòn đá đã chặn lối vào duy nhất.
"Thiếu lâu chủ."
"Mau, gọi các tỷ muội tầng trên xuống đây giúp, dọn mấy cục đá này đi."
Lý Tĩnh lập tức gọi tỷ muội ở trên tầng, một đám người chạy đến dời những hòn đá ra ngoài, chuyển được nửa canh giờ, phát hiện có hòn đá cách đó không xa động đậy.
Mọi người đều kinh ngạc đến tròn mắt nhìn, quên mất dời hòn đá đi.
"Bi la la —"
Hòn đá ở trong mật đạo nhất bị người phá thành vụn đá.
Tay trái của Thiên Uyển Ngọc toàn là vết máu, nàng dùng sức leo từ đống đá lên, tay phải lại thõng xuống, xem ra bị thương không nhẹ.
"Thiếu lâu chủ."
Thiên Uyển Ngọc đạp lên hòn đá, bật nhảy đến trước mặt mọi người, trên người nàng toàn là vết thương, sắc mặt cực kỳ kém.
"Lý Tĩnh, dọn dẹp nơi này, xem còn tìm thấy gì nữa không."
"Thiếu lâu chủ, người bị thương rồi, chúng ta vẫn là trị thương cho người trước."
Nàng lần đầu tiên nếm thử uy lực của tự bạo, vừa nãy đòn tự sát của đối phương may nhờ Thanh Mặc đỡ cho nàng, nếu không mạng nàng nộp ở đây rồi.
"Thanh Mặc, ngươi không sao chứ?"
Đối phương chỉ là một hồn ma, nhưng trong lòng nàng cũng quan trọng, là thầy là bạn.
"Uyển Ngọc, ta có lẽ phải bế quan một thời gian, Mộ Dung Thanh Y không phải là tự nguyện tự bạo, nàng ta nhất định bị người khác sai khiến, ngươi nhớ khống chế cảm xúc của mình, cẩn thận vạn sự."
Thanh Mặc nói xong liền im lặng.
Thiên Uyển Ngọc chạm cánh tay thõng xuống của mình, cau chặt mày, dặn dò, "Nếu như tìm thấy bất cứ thứ gì của Mộ Dung Thanh Y đều phải đưa cho ta."
"Vâng."
Nàng lần này biến mất là cả hai ngày, Đông Phương Minh Huệ đoán không ra nữ chủ đại nhân đi đâu.
Dù sao có người mất tích trong đám tân sinh chuyện này thu hút sự quan tâm của Học viện Hoàng gia, Nam Nam nghe xong một lượt, hóng hớt nói, "Là học viên trong Hoả điện đường, nghe nói thường ngày nhân duyên không tốt, ương bướng tung hoành, động tí đã rút roi đánh người.
Nàng ta lần này mất tích a, mất tích cả hai ngày bạn cùng phòng mới phát hiện ra."
Đông Phương Minh Huệ hoàn toàn không quan tâm, người kiêu căng bướng bỉnh, dễ dàng đắc tội với người, nhân duyên lại kém, "Nam Nam, ta làm sao nghe ngươi có vẻ thấy nạn còn vui? Nàng ta trước đây gây sự với ngươi sao?"
Mộc Sinh chưa từng nhìn thấy ai chậm tiêu hơn hắn, hắn thấp giọng cười, giải thích, "Đó chính là người trước đây hại ngươi."
Uyển Ngọc tỷ hai ngày này chưa trở về, người kia cũng mất tích hai ngày, nếu như nói hai chuyện này không liên quan, Mộc Sinh hoàn toàn không tin.
"Người hại ta?"
Đông Phương Minh Huệ kinh ngạc, cô vốn còn đang nỗ lực luyện tập kỹ năng, tính sau một đoạn thời gian đi chấm dứt ân oán này, tránh không gây rắc rối cho nữ chủ đại nhân.
"Ngươi nói Mộ Dung Thanh Y?"
Mộc Sinh gật đầu, "Ở trận chung kết lần trước, Uyển Ngọc tỷ đích thân đi thăm dò nàng ta, có thể xác định về cơ bản đối phương là người hại ngươi."
Í, nữ chủ đại nhân đã xác định được rồi? Vì sao chuyện này nàng không nói với mình.
Đông Phương Minh Huệ có chút ngơ, lần trước lúc cô nói nghi ngờ đối phương, rõ ràng thấy Thất tỷ không để tâm, nghĩ đến hai ngày trước Thất tỷ đột nhiên nói có chuyện phải làm, cô mới ngộ ra.
"Vậy kết cục của Mộ Dung Thanh Y thì sao?" Đông Phương Minh Huệ căng thẳng hỏi.
Nam Nam lắc đầu, cười nói, "Từ khi chúng ta đến Nguyệt Bạch Đế Quốc, đầu tiên là ngươi, sau đó là Mộ Dung Thanh Y tiếp tục chuyện mất tích, lão sư phụ trách muốn điên rồi, trách mắng việc bảo hộ của bên Nguyệt Bạch Đế Quốc không tốt, ngay cả học viên cũng không bảo vệ nổi.
Bọn họ đã đi điều tra, hình như tìm ra đối phương đi đến một trà lâu, sau đó manh mối bị đứt đoạn."
Đông Phương Minh Huệ vẫn chưa yên tâm, với thủ pháp của nữ chủ đại nhân, dạy dỗ một người không cần đến hai ngày.
Vì sao hai ngày không về, chẳng lẽ gặp phải chuyện khó giải quyết? Trong lòng cô thấp thỏm, ngay cả Mộc Sinh và Lục Tinh nói gì đó cũng không nghe vào.
"Minh Huệ, ngươi gần đây tu luyện có phải quá mệt rồi, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, hay là đi vào phòng nghỉ ngơi đi."
Mấy ngày gần đây, ba người bọn họ luôn bồi cô, Đông Phương Minh Huệ tu luyện kỹ năng, bọn họ sẽ ở trong tiểu viện này làm chuyện của mình, cơ bản làm đến mức nửa bước không rời.
Dù sao làm cô cảm thấy không tự do, vất vả mới tìm được lý do chuồn khỏi, Đông Phương Minh Huệ gật nhẹ đầu.
"Tình Hoa, ngươi nói xem Thất tỷ có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đi."
Tình Hoa đang dạy dỗ Chiêu Tài, nghe thấy Đông Phương Minh Huệ hỏi, từ trong không gian trèo ra ngoài, dùng hoa cọ vào người cô.
"Nàng mạnh hơn ngươi, sẽ không sao."
Được người an ủi, Đông Phương Minh Huệ tạm thời bỏ tâm sự sang một bên, cô cầm lấy nguyên liệu trước đây mua, ở trong phòng làm gậy mài răng cho Vô Nha.
Tình Hoa cũng vào trong tiếp tục giáo dục Chiêu Tài.
Lúc Thiên Uyển Ngọc trở về, sắc trời đã tối, ba người cũng chuẩn bị rời đi.
Lục Tinh là người đầu tiên phát hiện không đúng, hắn đánh giá Thiên Uyển Ngọc một phen, thẳng thắn nói, "Uyển Ngọc, ngươi có phải đã đột phá rồi không?"
Khí thế của đối phương rất khác, so với người bình thường còn sắc bén hơn, Lục Tinh đến từ Tinh linh tộc, cảm nhận khí tức nhạy cảm hơn người.
Hắn nói như thế, Mộc Sinh lập tức vòng quanh Thiên Uyển Ngọc một vòng, chúc mừng cười nói, "Thì ra Uyển Ngọc tỷ đi thăng cấp, chẳng trách chúng ta không tìm được ngươi."
Như thế càng tốt, vừa vặn có thể che giấu chuyện trước đây, nghĩ cũng không có ai đem chuyện Mộ Dung Thanh Y mất tích với Thiên Uyển Ngọc biến mất cùng nhau.
Nếu như đã bị mọi người nhìn ra, Thiên Uyển Ngọc cũng không che giấu, gật đầu thừa nhận, "Đúng, cuộc thi lần này cho ta cảm giác kỳ lạ, vì thế ta tìm một nơi yên tĩnh tu luyện, may mắn đột phá Đại Linh Sư."
Tay của Thiên Uyển Ngọc từ đầu đến cuối đều ở sau lưng, sắc mặt vẫn như cũ nhàn nhạt, ba người Lục Tinh không phát hiện ra điều gì, chào hỏi xong, mỗi người tự trở về phòng mình.
Nam Nam là người đi cuối, nàng thấp giọng nói bên tai Thiên Uyển Ngọc, "Ngươi hai ngày không trở về, Minh Huệ rất lo lắng, sắc mặt hôm nay cũng không quá tốt."
"Đa tạ."
Đông Phương Minh Huệ sớm đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, mở cửa cười hi hi nói, "Thất tỷ, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi."
Đột phá Đại Linh Sư?
Con ngươi của Đông Phương Minh Huệ hơi xoay chuyển, nữ chủ đại nhân không phải lúc được ban phước linh lực mới đột phá sao? Vì sao lại xảy ra trước rồi.
"Cửu muội, hai ngày nay có chăm chỉ tập luyện không?"
"Có, một ngày ta ít nhất phải luyện kỹ năng được năm canh giờ." Đông Phương Minh Huệ rút bớt thời gian ngủ của mình, tu luyện sau vài ngày phát hiện không cần ngủ cũng không có gì lớn lao, ngày thứ hai tinh lực vẫn như thế tràn trề.
Phát hiện ra điểm tốt này cô tự nhiên cũng trở nên chăm chỉ, đêm muộn trở thành thời điểm tốt nhất để luyện kĩ năng.
Thiên Uyển Ngọc muốn nhấc tay, kết quả phát hiện tay phải mình bị thương, dứt khoát đi qua đối phương vào thẳng trong phòng.
Đông Phương Minh Huệ lập tức chân chó đi theo, cẩn thận thăm dò, "Thất tỷ, hai ngày này ngươi đã đi đâu thế?"
Thiên Uyển Ngọc nghi hoặc nhìn cô, "Mấy ngày trước ta cảm thấy linh lực mình không ổn định, tìm một nơi bế quan tu luyện hai ngày."
Nàng nói rất thản nhiên, trông một chút cũng chẳng có che giấu.
Đông Phương Minh Huệ có chút thất vọng, cô thầm nghĩ, nữ chủ đại nhân quả nhiên là bán mạng, đi đến đâu đều không quên tu luyện.
"Thất tỷ, ta thấy sắc mặt của ngươi không quá tốt, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi."
Đông Phương Minh Huệ thất vọng đóng cửa, xem ra cô coi lời của Mộc Sinh bọn họ là thật rồi.
Mộ Dung Thanh Y cái bát phụ* kia, cho dù mất tích rồi, có lẽ cũng không quá liên quan đến nữ chủ đại nhân.
*Bát phụ: người phụ nữ nói chuyện không có logic.
Cô đá mạnh vào ghế đá, kết quả, đau vẫn là chân của mình.
"Bỏ đi, tiếp tục luyện tập."
Tiểu Sắc trước đây đã nói, chỉ đến khi cô luyện kỹ năng đến cực hạn rồi, mới có thể thăng cấp.
Thiên Uyển Ngọc vươn cánh tay phải ra, hơi cử động, bởi vì linh lực đột nhiên đột phá, những vết thương khác trên người nàng đã lành không ít, chỉ có duy nhất cánh tay này, muốn dùng sức còn có mấy phần gian nan.
Nàng đoán chuyện này có liên hệ rất lớn với việc Mộ Dung Thanh Y tự bạo, Thanh Mặc bắt buộc phải bế quan, nếu không nàng không can tâm chuyện này cứ thế mà kết thúc.
Ở trong ký ức của Mộ Dung Thanh Y, rõ ràng có người mặc áo bào đen thay cô bày ra kế hoạch.
Nếu như không lôi người đó ra đây, những ngày về sau sợ là Cửu muội sống không yên ổn rồi.
Thiên Uyển Ngọc thở dài, rốt cuộc là nàng yếu, nếu không lúc lục tìm ký ức cũng không động đến ám hiệu của người kia để lại cho Mộ Dung Thanh Y, cũng không xảy ra chuyện tiếp theo.
Qua một lúc, Thiên Uyển Ngọc mới miễn cưỡng để mình tĩnh tâm.
Nàng nghe thấy rất rõ tiếng thở của đối phương, còn có số lượng phi châm mà đối phương tung ra.
"Tiến bộ rất lớn."
Nàng từ không gian lấy ra ngân châm ngắn dài, đây là ba ngân châm ở trong thạch thất phát hiện ra, bị đẩy ra lúc Mộ Dung Thanh Y tự bạo.
Mật đạo được dọn dẹp xong, bên trong chẳng thể tìm thấy bất thứ cái gì, chỉ thấy cái này.
Lúc Thiên Uyển Ngọc mở mắt, Đông Phương Minh Huệ đã ngồi ở cái ghế đối diện nhìn nàng.
Nàng hơi mỉm cười.
"Cửu muội."
"Thất tỷ, ta quên không nói với ngươi một chuyện." Nói đến đây, Đông Phương Minh Huệ lập tức hồi thần, kỳ quái, vì sao cô càng nhìn càng thấy nữ chủ đại nhân đẹp, cô xấu hổ gãi đầu.
"Ngươi hai ngày này không ở, Huyền Châu đến tìm ngươi hai lần, hình như là có chuyện khẩn cấp, ta hỏi nàng nàng lại không nói, hay là ngươi đi tìm nàng xem?"
Thiên Uyển Ngọc vừa nghe đã đoán là chuyện đan phương hỗn thiên đan, nàng lập tức đứng dậy, "Đúng, cần phải đi xem xem."
Đông Phương Minh Huệ đi theo ra cửa, mắt tròn xoa nhìn nữ chủ đại nhân rời đi nhanh chóng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, cô có thể cảm thấy đối phương có chuyện quan trọng.
"Chuyện gì mà gấp như thế?"
Cô một mình lẩm bẩm, kịch bản cũng không viết nữ chủ đại nhân với Huyền Châu công chúa có gian díu.
Cô gãi đầu, cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu hai người này.
Càng làm cô bất ngờ là, nữ chủ đại nhân đi cả một ngày, đến tối mới về.
Lúc cô còn đang luyện phi châm, phi châm thành hình nửa vòng cung, cắm vào thân cây.
Cô cùng với đại thụ đã giao dịch, dùng năm bình linh dược đổi lấy những vết thương nó có thể phải chịu trong lúc luyện tập.
Nhưng mà gần đây, có lẽ là cô luyện bắt đầu thành, mấy cây đại thụ này lũ lượt đòi tăng giá, nếu không sẽ không cho luyện.
Đông Phương Minh Huệ có ảo giác bản thân sắp thăng cấp.
"Cửu muội." Thiên Uyển Ngọc không tìm thấy Huyền Châu ở trong hoàng thất, nàng có chút lo chuyện đơn thuốc có vấn đề, vì thế đợi ở trong đình tám góc ở trong vườn linh dược, ai ngờ vừa tu luyện, một ngày đã qua.
"Thất tỷ, ngày mai hình như các ngươi đi hồ Phượng Hoàng nhận ban phước linh lực phải không?"
Nói thế này, nghĩa là chỉ còn lại mình cô.
Từ sau khi Mộ Dung Thanh Y tự bạo, nàng càng lo lắng an nguy của đối phương, nhất là lúc nàng không ở bên.
"Thế này đi, ngày mai ta bảo Huyền Châu đến bồi ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Lại là Huyền Châu.
Đông Phương Minh Huệ bĩu môi, có chút không tình nguyện, cô vì sao cảm thấy Huyền Châu và Thất tỷ hình như có bí mật, loại quan hệ người khác đừng~ hòng~ xen vào~.
"Sao thế? Ngươi không thích Huyền Châu bồi ngươi?" Thiên Uyển Ngọc nhướn mày, lần trước nàng thấy Cửu muội và Huyền Châu chơi đùa còn rất vui.
Nàng không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đầu cô, "Đợi đến khi ta trở về, chúng ta có thể quay về Học viện Hoàng gia rồi."
Một khi trở về Tuyết đô, có viện trưởng của viện dược tề chống đỡ, Thiên Uyển Ngọc mới tương đối yên tâm.
"Được, Thất tỷ."
Đã biết đối phương làm như thế là vì mình, Đông Phương Minh Huệ mới vui vẻ tiếp nhận.
Ngày hôm sau, Đông Phương Minh Huệ tận mắt chứng kiến ba đội chiến thắng cưỡi thú bay từ hoàng thất đến hồ Phượng Hoàng.
Lưu Kỳ ở bên cạnh cô, "Minh Huệ, lần này phát thưởng có phải chúng ta được trở về Học viện Hoàng gia không."
"Phải."
Tham gia xong ngày hôm đó, cô tự mình trở về.
Lưu Kỳ thay cô hoàn thành mấy chuyện đằng sau, bao gồm đại lễ của giám khảo dược tề, đó là một nhánh linh dược cao cấp.
"Lưu Kỳ, đợi khi trở về ta sẽ nói công lao của ngươi với viện trưởng đại nhân, hắn nên ban thưởng ngươi mới đúng, ngươi cứ yên tâm."
Một nhánh linh dược cao cấp quả thật không thể khiến cô vui vẻ, nhưng mà đối với dược tề sư lại là món quà lớn, mong mà không được.
Trong thâm tâm, cô tin rằng Lưu Kỳ và Bạch Lộ không cùng một kiểu người.
Nhưng, về khách quan, có một số chuyện nên nói sớm, mới có thể tránh những rắc rối không nên có.
Lưu Kỳ cười, "Minh Huệ, lúc trở về ta sẽ tự nói rõ mọi chuyện với viện trưởng đại nhân, bao gồm ta suýt làm ngươi rơi vào nguy hiểm, ta tin viện trưởng sẽ có phán đoán chính xác, khảo hạch lần này ta còn muốn tạ ngươi đã thay ta cầu tình với phụ trách lão sư."
Đông Phương Minh Huệ nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó cô bị con thú một sừng doạ sợ, tiểu cô nương tay không trói gà lại che chắn cho cô.
"Lưu Kỳ."
"Thiên Minh Huệ."
Cô từ xa nhìn thấy Huyền Châu công chúa không quản hình tượng nhảy nhót chạy đến đây, Lưu Kỳ thấy thế, "Minh Huệ, hình như bằng hữu của ngươi đến đây, ta đi trước đây."
Nữ chủ đại nhân quả nhiên lôi đối phương đến bồi cô, đúng là đã nói là làm.
Đông Phương Minh Huệ nhăn nhó.
"Này,