Hai người họ liền dừng lại, đưa mắt sang nhìn nhau.
Lão Trung Thiên trước mặt họ, liền vênh váo cười:" chạy đi, sao không chạy nữa.
Một thằng thì ngồi xe lăn, một con thì không đủ sức phản kháng.
Chúng mày nghĩ thoát khỏi đây thì dễ à!"
Bọn bọ có chạy cỡ nào, thì cùng sẽ bị tìm ra.
Cả hai người bị bao vây lại.
Lần trước thì còn sức mà chống cự.
Nhưng bây giờ, Lãnh Quân bị thương.
Tử Yên thì mệt rã người.
Có đánh cũng không thể thắng.
" Lãnh Quân, tôi thấy cậu cũng có tài đấy.
Hay là bỏ cái Thời Thiên gì đó đi.
Cậu về Trung Thiên, tôi nhất định sẽ không bạt cậu.
Còn cô, Bích Ngạn, à không Tử Yên.
Cũng có tài lắm, về Trung Thiên cô nhất định sẽ không bị coi là đồ chơi lên giường giống thằng nhóc Thời Luân từng làm đâu!"
Ông ta không thể để lại hai con cờ tốt thế này, nếu muốn giết họ, ông ta đâu cần phải bao vây đủ thứ thế này.
Suy cho cùng cũng là muốn chiêu người về phen mình
Lãnh Quân đang định nói gì đó, lại bị Tử Yên mở lời trước
" ý kiến của ông không tồi, tôi rất muốn rời khỏi Thời Thiên.
Nhưng mà có tên não phẳng này lại một mực muốn trung thành.
Tôi vẫn thích hợp với Trung Thiên hơn!"
Lãnh Quân nghe xong liền tỏ thái độ mà nói lớn:"Tử Yên, cô tạo phản à.
Lão đại biết được thì cô có thể sống sao? "
Tử Yên liền cười lớn rồi đáp:" tạo phản? Tử Yên này chỉ biết, nếu tôi còn ở cái nơi đó thì nhất định sẽ không thể nào giết được Thời Luân.
Càng sẽ giống anh, mãi mãi chỉ là tôm tép.
Nhưng biết đâu chừng khi tôi sang Trung Thiên, tôi lại là cánh tay đắt lực của anh Thiên thì sao!"
Cô ấy dứt lời liền quay sang nhìn nét mặt của Trung Thiên.
Quả thật ông ta rất hài lòng, rất thích tính cách của Tử Yên.
Cũng đã không uổng công, ông ta đã tìm hiểu kĩ về hai người này bấy lâu.
Biết rõ được tại sao Tử Yên gia nhập Thời Thiên.
Hiểu được vì sao Tử Yên mạnh dạn đứng ra nhận thử thách này cùng Lãnh Quân.
Càng biết rõ hơn, vì sao khi cận kề với cái chết.
Tử Yên đã không bỏ lại anh, mà liều mình cứu giúp.
Ông ta nghe thấy