- Vào đợt nóng, người ta mở hồ bơi rồi, đi bơi không lũ quỷ?
Ái chà, nói đến đi bơi là cả lũ lại rôm rả.
Kẻ lôi dao, người lôi xoài, đứa lôi bim bim, túm tụm lại tổ giữa để bàn bạc.
Nhồm nhoàm miếng bánh tráng nghe tụi nó bàn bạc.
- Chiều nay bỏ thuốc bà Thanh xong trốn đi.
- Mày ác nó vừa, cho bả thuốc xổ đê.
- Điên, thuốc diệt cỏ.
Bọn này điên hết rồi, đang suy đi tính lại thì mẹ Thanh nhắn:
- Chiều nay cả lớp nghỉ, cô có việc.
Chúng tôi nhìn nhau, cười hà hà, đỡ mất công lên google tìm thuốc đặc biệt cho cô Thanh.
Được thể, chúng nó bắt đầu bàn bạc:
- Bể bơi ở cuối khu 11, 70 nghìn một suất, đồ ăn đồ uống thoải mái.
Con gái chúng tôi nhăn mặt.
Nó liền chữa:
- Mấy thím yên tâm, có phòng thay đồ và sấy tóc đoàng hoàng.
Vậy là chúng tôi gật đầu, chốt đi cho đông vui.
...2 giờ 15 phút chiều...
Chúng tôi có mặt đông đủ tại khu 11, xông thẳng vào.
Mấy đứa con trai thì thoải mái lắm, thế là xông vào.
Chỗ này chia làm ba khu.
Một là độ sau 1m8, hai là độ sâu 1m5, ba độ sau 1m3.
Chúng tôi ấy mà, tự tin nhảy xuống độ sau 1m8, mà là bám thành hồ...
Con Phương có người yêu đỡ kìa, hạnh phúc quá trời ơi.
Không biết có ai giống tôi không? Tôi chỉ bơi chìm nghỉm chứ không ngưởng mặt lên thở nổi.
Nhiều khi tự tin nhảy xuống mà chỉ dám loi nhoi cùng lũ chúng nó sang 1m5.
Nay con Khuê tội nghiệp lắm, bị ngã cơ.
Đột nhiên đi cạnh tôi rồi rớt cái bẹp.
Mà người ta có người thương, kéo lên bờ.
Sao mấy anh ở 11C cởi hết áo ra là mấy em bu đông thế không biết? Nhất là bạn Thiên, các em hét toáng lên khiến mình xù lông dựng nhảy.
Tự nhiên bạn yêu vỗ vai tôi, nói:
- Mày không cần cảm ơn tao!
Tôi chưa hiểu cái mẹ chi hết thì nó đẩy tôi xuống nước.
Nó sử dụng khuôn mặt hốt hoảng:
"Ôi, bạn Huyền Anh ơi, mình nhỡ tay.
Đm, diễn đỉnh vãi.
Nhỡ con bà mày, nhỡ mà còn nhắc trước.
Mà đẩy đột ngột quá, cố bơi lên mà cứ chìm dần xuống.
Kiểu càng cố gắng vùng vẫy, càng dễ chìm nghỉm vậy á.
Rồi có cái gì đó thắt chặt eo tôi, dồn tôi lên bờ.
Thấy chị chưa? Méo cần đạp cũng tự khắc bay lên được mới tài!
Mà méo tự tin được bao lâu thì vỡ mộng.
Hoá ra là có người tốt cứu mình lên, tôi đạp con Phương xuống dưới trả thù, mà tội cái nó biết bơi, cay vl.
Trên đời có ai như mình, vừa ngu vừa xấu.
Hic, nghĩ mà buồn.
Con Phương thấy Khuê ngồi góc thì cầm tay bạn, thả cái thụp xuống hồ 1m8.
Ô hay, bạn chới với thế nào lại leo lên được, kì lạ quá!
Ảo thật, 1m5 thì chới với tới mức không lên nổi mà sang hồ 1m8 lại ngoi lên dễ ợt.
Tôi kệ, ra chỗ hồ 1m8 thả tay từng đứa con gái một.
Chúng nó đuổi tôi khắp các khu chơi.
Chẳng hiểu thế nào, tôi đang chạy thì cắm mặt xuống hồ tiếp, nhục quá là nhục.
Nhưng chưa kịp chìm thì bàn tay ấy lại kéo tôi lên.
Tôi thở hồng hộc, nó kéo tôi ngồi xuống ghế.
Nhớ lại lời hứa của tôi và con Khuê, tôi nhỏ nhẹ:
- Tao không sao...
Nó kệ tôi, cứ thế mà đi.
Chợt buồn tủi thế nào ấy, cứ đau mà chẳng biết thế nào.
Tôi chẳng thể suy nghĩ lâu thì bọn con gái đã tìm ra tôi, tôi lại chạy.
Chị khôn lên rồi mấy em ơi, chị ra chỗ 1m3 núp.
Mấy em nhỏ ở đây dễ thương lắm, chúng nó bu mình suốt.
Mấy đứa con gái hất nước vào mặt tôi à? Tôi gọi đàn em xông thẳng.
Rồi mãi cũng ngồi yên được chỗ 1m8.
Chúng tôi chơi trò lao xuống bể bơi ấy.
Bọn con trai hừng hực khí thế, lao liên tục chỗ 1m8.
Con gái chơi hệ an toàn, loay hoay chỗ 1m5.
Rồi bơi chán chê mê mỏi thì lết xác vô phòng thay đồ nữ.
Tôi sấy tóc cho khô thì lại phải chờ con Phương diện váy cơ.
Thực ra là do tôi vơ đại cho nó đấy, xin lỗi vì đã quá ngu ngốc.
Ngồi trong quán, xem các ông con trai gọi đồ ăn nè.
Ây chà, trà sữa vị việt quất ngon ra phết chứ đùa.
Tôi là tôi mê cái món trà sữa