Có ai thấy bản thân cảm thấy ra sao thì cuộc sống sẽ theo chiều hướng đó không.
- Ê có ăn không?
Tôi vui vẻ vỗ vai con Phương.
- Ăn gì?
Đúng kịch bản, vào nhạc:
- Ăn bún bò nước lèo vị trà sữa
Ăn cơm chan canh nước súp sting...Ya...Ya...Ya.
Và thế là một cái vả đau đớn bốp phát vào mặt Trương Ngọc Huyền Anh này đây.
Đang vui vẻ thằng Thiên xuất hiên.
Sáng ra phải làm một chuyện rất rất quan trọng.
Ai nói mình ác, mình kệ.
Mình đang cứu vớt tình yêu của hai bạn trẻ đó.
- Thiên, tao muốn gặp mày.
Được không?
- Ừ.
Tôi kéo nó theo, hỏi nó:
- Mày thấy Khuê thế nào?
- Rất xinh, chu đáo, cầu toàn.
Được chưa?
Nó nói rất đúng, một người đẹp đẽ như nó, mình hỏi chỉ bằng thừa à?
Tôi gật đầu, nghĩ cho bản thân một chút:
- Còn tao?
Nó nhếch miệng cười, đảo mắt một lượt tôi, phán xét:
- Chẳng có gì đặc biệt.
Mày nghĩ lời tỏ tình đó là thật à, dù sao cũng là một lời trêu đùa.
Ha, tôi từ chối là đúng rồi mà.
Giong tôi kiêu gấp đôi:
- Nhưng chị mày lại chẳng đồng ý.
- Câm mồm.
Nó phừng phừng tức giận, bỏ đi.
Thành công trêu tức nó.
Vừa thành công mĩ mãn, vừa không cần dùng đến bước lôi sợi dây chuyền ra.
Nhưng...!cảm giác sao đau thế.
Khởi đầu của niềm đau là hạnh phúc!
Đúng, tôi chạy vào trong nhà vệ sinh.
Ngồi xuống...!khóc.
Tôi càng cố lau, sao nước mặt càng ứa ra? Càng trấn an bản thân, lại càng buồn?
Loại như mình mà đòi so sánh với người vừa có tài vừa có nhan sắc ư? Đồ ảo tưởng.
Nó dù gì cũng coi mày là kẻ qua đường.
Mình cũng coi là trêu đùa, vởn vơ với nó một chút, có gì mà phải buồn thế?
Tôi giải quyết nhanh lắm, xíu là dừng lại.
Bắt buộc phải dừng lại...
- Ê, sao mắt mày đo đỏ ý.
Tôi nói dối nó:
- Tao vừa đọc một cuồn truyện, kết buồn, cả hai cùng mỗi người một hướng, không kìm được...
- Đấy, tình yêu của người ta mà như của mày không bằng.
Thôi, uống thử trà sữa vị truyền thống tự tay ta làm nè, không buồn nữa nha.
Tôi tươi cười đón lấy, cảm thấy vui vẻ lên.
Cố kiếm một con bạn tốt vô.
Mà tốt như này nè:
Hôm đó, hai đứa đèo nhau bằng cái xe đạp đi ra ngoài chơi, thấy khu cho cây nhót chín mọng.
Hai đứa dừng lại, nhưng lùm nhót ấy có con rắn khè ra.
Nó chạy biến, bỏ lại tôi.
Con này nhát quá, tôi đành lấy dép đập vào đầu con rắn.
Hên nó sợ, chui biến.
Nhưng con cái dép còn lại, vô mặt ai thì khỏi phải hỏi.
Lâu lâu, kể lại chuyện này mà nó hài lên hài xuống ấy.
Có con bạn thân tốt quá trời tốt!
Hôm nay lớp tôi trực tuần.
Đã là lớp này thì có cơ hội trả thù liền à.
Tống có 20 đứa đi canh khắp ngõ ngách của trường.
Từ khu chuồng chó, tới chỗ trồng rau cũng không tha.
Chúng tôi biết đây và chăm chăm mấy cái chỗ đáng nghi nhất.
Nói chứ 11C công bằng lắm.
Người quen mà thân thì vui vẻ cho qua, người lạ hoặc ghét thì chắc chắn ghi cho đầy đủ vào.
Mấy đứa vô tận lớp, nhìn từng đứa về khoản trang phục và sách vở.
Chỉ sau hai ngày, tổng kết lại đã ghi gần hết 4 mặt giấy.
Các cô đen mặt phải biết, nghe 11C rôm rả xem lớp nào láo nhất!
Tôi và con Phương canh khu phía sau dãy B.
Mấy thằng trèo trốn bắt cho bằng được, trốn tiết thì tôi và nó chụp ảnh.
Có mấy anh đẹp trai thì không chụp, xin info rồi đá về lớp.
Sời, chuyên nghiệp quá!
Á có thằng trốn tiết, trèo mịa ra ngoài.
Tôi không cho qua, trèo lên chụp cho bằng được.
Thì trèo lên được rồi đó, rồi trèo xuống sao? Tôi cầu cứu con Phương mà người nó mảnh mai lắm, trèo lên chắc nó bẹp dí.
Huyền Anh