Tôi và Diệu Hoa đi tham quan công xưởng của Trần Thanh Vũ, nhân viên quản lý ở đó biết tôi, khi anh ta nhìn thấy tôi thì thái độ vô cùng cung kính mà giới thiệu những tác phẩm trong xưởng, thậm chí còn kiêu ngạo nói: “Cuộc thi thiết kế lần này, tập đoàn Trần Thăng chúng ta chắc chắn sẽ giành được giải nhất.” “..” Tôi nhìn nhà thiết kế kiêu ngạo giống như khổng tước ấy, rồi lại nhìn sang chiếc váy cưới trước mặt, trong lòng cũng tán dương không ngớt.
Trần Thanh Vũ đúng là Trần Thanh Vũ, những nhà thiết kế mà anh mời về đều có trình độ hàng đầu. Cho dù là về chất liệu hay phong cách thiết kế, thậm chí là từng đường cắt may thì những bộ váy cưới này đều có chất lượng tuyệt đỉnh, điều này trái lại khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng cho Lê Minh Quang. “Cô Bảo Nhi cứ tiếp tục tham quan nhé, tôi có chút việc phải đi trước rồi.” Nhà thiết kế nhìn tôi rồi cung kính rời đi.
Tôi và Diệu Hoa dạo quanh xưởng một vòng, nhân lúc Diệu Hoa không chú ý thì tôi mở nắp lọ thuốc vẫn đang cầm trong tay ra, đổ một thứ giống như bột thuốc ngủ lên bộ váy cưới ở chính giữa.
Bộ váy cưới này chắn hẳn là để dành cho đêm chung kết cuộc thi thiết kế, cũng là bộ váy mang tính quyết định nhất. Nếu nhân viên may chiếc váy cưới này ngủ quên trong lúc làm việc thì người của tập đoàn Trần Thăng sẽ không thể tham gia cuộc thi thiết kế nữa.
Nhìn chất bột dần thẩm vào từng thớ vải, tôi vội vã giấu chiếc bình đi. “Bảo Nhi, nhà thiết kế của Trần Thanh Vũ thật sự quá tài giỏi đấy, lần này nếu bên chúng ta không có người trợ giúp thì mình nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng cuộc thi này đâu.”
Diệu Hoa hất cắm, quan sát một loạt váy cưới xung quanh rồi nói thầm với tôi.
Nghe Diệu Hoa nói vậy, tôi không nhịn được nhech khóe môi.
Tôi không đáp lại Diệu Hoa mà chỉ nhìn quét toàn bộ xưởng một lượt rồi kéo Diệu Hoa rời đi. “Hôm nay em tới thăm công xưởng của tập đoàn Trần Thăng à?” Buổi tối, sau khi chia tay Diệu Hoa thi tôi quay trở về biệt thự để nghỉ ngơi.
Cả ngày hôm nay đứa nhỏ trong bụng khá ngoan, cũng không quấy tôi mấy, điều này khiến cho tâm trạng của tôi trở nên vô cùng tốt.
Nửa đêm Trần Thanh Vũ mò tới, anh sở tới sở lui làm tôi không tài nào ngủ được, sau cùng anh đợi lúc tôi đang mơ màng muốn ngủ mà trêu chọc, cứ thế lại bị anh ăn một trận.
Sau một trận hoan ái say mê khoái lạc, đầu óc tôi càng trở nên mơ hồ, chỉ có thể để cho Trần Thanh Vũ ôm vào lòng, để mặc hơi thở ấm áp của anh bao trọn lấy cơ thể tôi. “Ừm.” Tôi nghe thấy Trần Thanh Vũ lười biếng hỏi thì miễn cưỡng mở mắt ra liếc nhìn anh một cái rồi cọ cọ trong ngực anh, ngáp dài nói: “Tình cờ đi dạo phố lại đi tới gần xưởng của anh, tò mò muốn biết anh dùng tác phẩm như nào để dự thi nên mới kéo Diệu Hoa vào thăm một vòng?” “Cảm thấy thế nào?” Trần Thanh Vũ vuốt mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi của tôi, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên chút ám muội và kiêu ngạo.
Xem ra, Trần Thanh Vũ đã nắm chắc phần thắng ở hạng mục này nhỉ? “Rất tốt. Tôi rũ mắt xuống, nghĩ tới việc mình đã làm thì không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. “Lần này Lê Minh Quang cũng tham gia, cậu ta đúng là tà tâm không chết mà.” Trần Thanh Vũ không biết là cố ý hay vô tình mà lại nhắc tới Lê Minh Quang trước mặt tôi.
Tôi nghe thế thì cũng chỉ cười nhẹ: “Công ty nào cũng có quyền tham gia mà, không phải lần này quan trọng là sự lựa chọn công ty lớn bên Pháp kia sao?” “Em nghĩ ai sẽ thắng?” Trần Thanh Vũ xoay người, cánh tay anh chống hai bên cơ thể tôi, khuôn mặt tuấn mĩ kề sát lại gần tôi.
Tôi mở to mắt nhìn lên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Trần Thanh Vũ, trong giây lát đoán không ra anh hỏi tôi như vậy là có ý gì.
Tôi mím môi không trả lời Trần Thanh Vũ, anh chỉ cúi đầu, đôi môi nóng rực nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, khẽ cắn môi dưới của tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta cứ như thế này cả đời, không được sao?”
Cứ như vậy cả đời sao?
Trần Thanh Vũ, anh đang sợ tôi biết được sự thật sao? Hay là anh sợ những việc mình đã làm bị tôi biết?
Tôi để mặc động tác của Trần Thanh Vũ mà không hề phản ứng. “Cho dù em chọn như thế nào thì anh cũng sẽ không hận em, cũng sẽ không… trách em.”
Giữa lúc mơ màng, bên tai tôi văng vẳng tiếng thở dài có vẻ hơi cô đơn thậm chí mang theo chút tịch mịch của Trần Thanh Vũ.
Cô đơn ư? Đau lòng ư?
Có lẽ, tất cả đều chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, kẻ khống chế được cả nền kinh tế của thành phố như Trần Thanh Vũ thì làm sao lại có một mặt yếu đuối như vậy được?
Khai mạc cuộc thi thiết kế sắp diễn ra.
Tất cả các công ty thiết kế của thành phố đều muốn giành giật miếng bánh này, dù sao công ty đoạt giải quán quân sẽ có cơ hội mở cửa hàng ở trung tâm thương mại lớn nhất ở nước Pháp, chỉ cần trưng bày ở nơi đó thôi thì cũng đã có thể thu được lợi nhuận vô cùng cao rồi.
Mấy hôm nay Trần Thanh Vũ ngày càng bận rộn, vì tôi đã đồng ý với Diệu Hoa rằng sẽ giúp Lê Minh Quang nên mấy ngày này cũng tranh thủ lúc Trần Thanh Vũ nghỉ ngơi hoặc không có ở đây thì bắt tay vào thiết kế.
Cuối cùng, trước khai mạc cuộc thi một ngày, tôi vừa chuẩn bị xong bản thiết kế đã lập tức nhờ Diệu Hoa giao cho Lê Minh Quang.
Diệu Hoa cầm bản thiết kế rồi lại đưa cho tôi một kiện hàng. “Cái gì vậy?” Tôi nhìn rồi ôm lấy gói đồ, hơi khó hiểu nhìn Diệu
Hoa.
Diệu Hoa lắc đầu: “Đây là tổng giám đốc Quang nhờ mình đưa cho cậu, anh ấy nói chỉ cần cậu nhìn thấy thì sẽ hiểu”
Diệu Hoa nói xong thì phải lập tức rời đi vì cô ấy còn bận rộn rất nhiều việc khác nữa.
Tôi