Tôi chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.
Ông nội đã từng nói rằng, chi cần cố gắng thì tôi sẽ có thể nắm giữ được trái tim của Trần Thanh Vũ, vì vậy tôi đã rất cố gắng làm mọi thứ. “Em muốn làm bánh cho anh sao?”
Phan Huỳnh Đức vươn tay ra, nằm chặt lấy cằm của tôi rồi đưa mặt lại gần tôi nói. Thấy anh có vẻ rất vui, tôi lập tức gật đầu nói: “Em làm bánh cho anh, anh muốn loại nào em cũng sẽ làm cho anh, chỉ cần lần này anh đừng ném đi nữa.”
“Huỳnh Bảo Nhi, từ nay về sau gọi anh là Đức, biết chưa?” Anh ôm lấy mặt tôi rồi trầm trọng nghiêm nghị nói. “Đang yên đang lành sao lại đổi tên? Ông nội sẽ rất tức giận, anh còn đổi luôn cả họ nữa.”
Đây là lần đầu tiên Trần Thanh Vũ thân mật với tôi như vậy, trái tim của tôi bỗng nhiên nhảy cẫng lên một cái. “Chỉ riêng mình em gọi anh là Đức thôi, anh không thích cái tên Trần Thanh Vũ đó, nghe chưa?”
“Ô, được, vậy thì… chúng ta… có thể hẹn hò được không?” Tôi nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy mong chờ và hỏi.
Tôi không nghĩ rằng sau khi mình tỉnh dậy, Trần Thanh Vũ sẽ đối xử với mình dịu dàng như vậy, không những không từ chối tôi bằng những lời lẽ lạnh lùng mà còn ôm tôi, ôm lấy mặt của tôi. “Em muốn hẹn hò với anh sao?”
Anh đến gần tôi, hơi thở mập mờ khiến mặt tôi đỏ bừng lên. “Em. em muốn trở thành bạn gái của anh, sau đó làm vợ anh, có được không?”
“Như em mong muốn.”
Anh đột nhiên chặn lại miệng của tôi, tôi không nói được một lời nào, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt. Giấc mơ này rất chân thực, nhưng tôi thực sự rất thích… Trần Thanh Vũ cuối cùng cũng đã đáp lại lời tỏ tình của tôi, thật tốt quá…
Trần Thanh Vũ nói với tôi, à không đúng, phải là Phan Huỳnh Đức.
Anh ấy nói rằng không thích cái tên Trần Thanh Vũ này, nhất định bắt tôi phải gọi minh là Phan Huỳnh Đức.
Dù sao tên nào cũng không quan trọng nữa, người tôi thích chinh là anh ấy. Anh nói rằng tôi không cẩn thận đã ngã xuống sườn núi bị thương, nên phải nằm viện một tháng.
Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, trong thời gian nằm viện, tôi không hề thấy mẹ và anh trai, thậm chỉ cả ông nội cũng không có ở đây. Phan Huỳnh Đức nói với tôi, bọn họ đều đang ở trong nước, còn tôi hiện đang ở nước ngoài.
Tại sao tôi lại ra nước ngoài?
Anh ấy nói rằng vi công nghệ kỹ thuật ở nước ngoài rất tốt, nên đưa tôi đi để tôi học cùng một chỗ với anh ấy. Bây giờ tôi vẫn còn hơi chóng mặt, tôi đã phải lòng Trần Thanh Vũ lâu như vậy, có phải bây giờ đã đạt được mong muốn rồi không?
Thế thi thật tốt. “Em đang nghĩ gì vậy?” Không biết Phan Huỳnh Đức đã bước vào từ khi nào, anh ôm lấy eo tôi, căn cản vào vành tai của tôi nói. “Đức, em muốn xuất viên.”
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện nên cảm thấy rất nhàm chán. “Bác sĩ nói thân thế của em đang hồi phục rất tốt, chỉ cần ở lại vài ngày nữa là có thể xuất viên rồi.”
Anh ấy nhìn tôi, đôi mắt to trong cực kỳ quyến rũ.
Tôi phát hiện rằng bản thân mình càng ngày càng thích anh hơn, tôi có cảm giác từ sau khi tỉnh lại, Trần Thanh Vũ thay đổi rất nhiều, gương mặt cũng trở nên chững chạc và cuốn hút hơn, nhưng nhìn Trần Thanh Vũ như thế này càng làm tôi mê muội.
“Nhưng mà em không thích ở trong bệnh viện, có mùi khó chịu lắm” Tôi dựa vào người anh, dùng đầu dụi dụi vào lồng ngực anh nói.
“Tại sao lại không thích bệnh viện.” Phan Huỳnh Đức nâng căm của tôi lên, nhìn vào mắt tôi hỏi
. “Không thích đầu” Tôi chu mỏ, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương nói. “Em muốn được đi ăn đồ ăn ngon, muốn được chạy bộ, muốn đi dạo phố và xem phim cùng anh, nên em mới không thích năm viện, em còn muốn đưa anh đi gặp Diệu Hoa rồi nói với cô ấy bây giờ anh đã trở thành bạn trai của em, trước đây Diệu Hoa luôn luôn cười cợt em, nói rằng em sẽ không bao giờ thành công, giờ thì sao, em đã thành công rồi, anh là bạn trai của em.”
“Cô gái ngốc nghếch này”
Phan Huỳnh Đức véo mũi tôi rồi bất lực nói. “Chuyện đó anh sẽ không thích Nguyễn Mỹ nữa phải không?” Tôi tỏ vẻ đáng thương nhìn Phan Huỳnh Đức nói.
Trước đây Trần Thanh Vũ luôn luôn ở bên Nguyễn Mỹ, tôi rất ngưỡng mộ. Tôi chỉ sợ rằng bây giờ mình đang nằm mơ, nếu như tỉnh lại Trần Thanh Vũ sẽ không để ý đến mình nữa. “Không thích nữa, chỉ thích một mình em thôi.”
Anh véo má tôi rồi nói. “Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau hứa đi, anh không thích Nguyễn Mỹ nữa, còn em sẽ trớ thành một cô bạn gái ngoan ngoãn, sẽ chăm sóc anh, anh không được thích người khác.”
Tôi ôm lấy cổ Phan Huỳnh Đức, ủy khuất nói. “Được.”
Anh cúi đầu, hôn lên môi tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em cứ như vậy đi, em cứ thế này khiến anh rất vui vẻ.”
Tôi cười ngọt ngào, chủ động cần vào cổ anh một cái rồi nói: “Anh phải đối xử tốt với em, sau khi tốt nghiệp đại học xong em sẽ kết hôn với anh, sinh con cho anh, anh muốn bao nhiêu đứa cũng được.”
“Sinh bao nhiêu đứa cũng được à?” Phan Huỳnh Đức đè tôi xuống giường, đôi mắt tĩnh mịch nói.
“Um.. ông nội nói rồi… sau này em có trách nhiệm gánh vác chuyện noi dõi tông đường của nhà họ Trần, em sẽ sinh cho anh rất nhiều cải bánh gạo nhỏ.” Tôi thẹn thùng nhìn Phan Huỳnh Đức nói. “Huỳnh Bảo Nhi.”
Ánh mắt của anh trở nên cực kỳ sâu và quyến rũ, lúc này tôi thực sự không thể nhìn thấy trong mắt anh đang có gì.
Tôi mê muội nhìn anh, khi anh cúi xuống hôn vào môi tôi, tôi cũng phổi hợp với từng động tác của anh. “Đức, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể được, chúng ta vẫn còn là học sinh… chờ em… mười tám tuổi, em sẽ trao thân cho anh có được không?” Hô hấp của Phan Huỳnh Đức dần dần trở nên nóng bóng, tôi đã từng học qua lớp sinh lý nên biết lí do tạo ra phản ứng lúc này của Phan Huỳnh Đức.
Tôi không nhịn được nắm lấy tay của Phan Huỳnh Đức, hai tai đỏ bừng. “Thật muốn cần em một cái.
Giọng nói mơ hồ của Phan Huỳnh Đức vang lên bên tai tôi. Tôi bị giọng nói này của anh kích thích, cả người nóng ran lên.
Đến cuối cùng, anh ấy cũng buông tôi ra, giúp tôi dọn dẹp đồ đạc quần áo rồi đưa tôi về biệt thự.
Anh ấy nói, đây là một biệt thự ở Paris, từ nay về sau chúng tôi