Tôi không thể tha thứ cho Trần Thanh Vũ.
Anh lừa gạt tôi, anh nói chờ sau khi tôi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi, tất cả đều là lừa gạt. “Huỳnh Bảo Nhi… là em phải không? Huỳnh Bảo Nhi.”
Lúc tôi đang mệt mỏi đi trên con đường kia thì một tiếng gào thét vang lên sau lưng tôi. Đôi mắt tôi đỏ lên, quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu cách đó không xa, một bóng dáng màu đen đang chạy như điên về phía tôi.
Tôi không biết người đó là ai, sau khi đến gần thì tôi mới nhận ra đó là Trần Thanh Vũ.
Tôi bụm miệng lại, tức giận đến mức muốn gào thét lên thì anh lại ôm chầm lấy tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, em còn sống, anh biết mà, anh biết em không sao mà. Em là người phụ nữ nhẫn tâm, có biết anh tìm em bao lâu rồi không hả? Sao em có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
“Buông tôi ra.” Tôi không biết anh đang nói gì, chỉ biết bị anh ôm như thế này khiến tôi rất khó chịu.
Tôi tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ: “Em không bao giờ… muốn nhìn thấy anh nữa, đồ thứ đàn ông khốn kiếp, cặn bã… anh gạt em.”
“Huỳnh Bảo Nhi, em làm sao vậy?” Hai tay anh run run vuốt mặt tôi, dường như không hiểu vì sao tôi lại tức giận. “Trần Thanh Vũ, sao anh lại gạt em?
Anh có con với người phụ nữ khác rồi mà còn lừa gạt em, nói sau khi tốt nghiệp thì kết hôn với em, anh là đồ khốn kiếp… Em sẽ không, sẽ không bao giờ… yêu anh nữa.”
Tôi trợn trừng mắt với Trần Thanh Vũ, tay đấm chân đá về phía anh. “Huỳnh Bảo Nhi, em đang nói bậy bạ gì đó? Con gì chứ? Phụ nữ gì? Anh đi tìm em hơn một năm trời, tại sao em lại không liên lạc với anh? Em không biết con chúng ta rất nhớ em sao? Bố mẹ em mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, sao em có thể nhân tâm như vậy?”
Anh bắt lấy tay tôi rồi đẩy tôi vào thân cây phía sau, tôi nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả,
“Bố em đã qua đời từ lâu rồi mà? Trần Thanh Vũ, anh bị gì vậy? Bố em đã qua đời khi em còn nhỏ rồi mà? Ở đâu ra bố mẹ nữa cơ chứ?”
“Huỳnh Bảo Nhi, em bị sao vậy?”
Dường như Trần Thanh Vũ bị những lời của tôi kích thích, sốt ruột nói.
“Em..” Tôi vừa định nói gì đó thì trước mắt tối sầm lại, cả người ngất xiu. Trước khi bất tỉnh tôi nghe thấy tiếng gào thét của Trần Thanh Vũ, tràn đầy lo lắng và đau khổ. Trần Thanh Vũ. Anh thật sự yêu em mà phải không? Anh không có đùa bỡn em, người phụ nữ kia là giả phải không? Anh không có chạm vào người phụ nữ khác..
“Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy lại nói những lời kỳ quái như thế? Cô ấy nói mình có con với người phụ nữ khác, còn nói bố cô ấy đã qua đời từ lâu rồi nữa? Cô ấy không nhận ra mình ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
“Tổng giám đốc Trần, xin anh hãy tỉnh táo lại, để chúng tôi đến xem thử tình trạng cô Bảo Nhi đã.”
Ồn ào quá..
Tôi mất kiên nhẫn phất tay, cổ xua đi những âm thanh như ruồi muỗi vo ve này. “Cô Bảo Nhi, cô đã tỉnh rồi ư?” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tôi chớp mắt vài cái, từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng trắng, mặt mũi vô cùng dịu dàng, trên mặt treo một nụ cười nhìn tôi. “Cô là ai?” Tôi hoang mang nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, do dự hỏi. “Tôi là Phan Quế Anh, bác sĩ phụ trách của cô.”
Bác sĩ phụ trách? “Tôi không có bệnh.” Tôi không vui liếc nhìn Phan Quế Anh, vén chăn định xuống giường thì lại bị một đôi tay bắt được.
Bây giờ tôi mới nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang bên giường tôi, tuy nét mặt anh hơi tiều tụy, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen nhưng khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia lúc này nhìn lại có vẻ vô cùng đẹp trai. Tôi chớp mắt một cái, về phía trước ôm lấy Trần Thanh Vũ, dụi dụi vào người anh: “Trần Thanh Vũ, anh không gạt em phải không, người phụ nữ kia là giả, có phải hay không?”
“Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Tại sao em lại ở Paris? Có phải Phan Huỳnh Đức đưa em đến đây không? Anh biết ngay là cái tên chết tiệt kia mà
Những lời nói của Trần Thanh Vũ khiến tôi vô cùng ngờ vực, Phan Huỳnh Đức không phải là anh ư? Vì sao Trần Thanh Vũ lại gọi tên mình.
Tôi vươn tay sờ lên trán Trần Thanh Vũ, hơi lo lắng nói: “Trần Thanh Vũ, anh bị gì vậy? Không phải anh nói rất thích cái tên Phan Huỳnh Đức này nên bảo em gọi anh là Đức à?
Vì sao anh lại kêu tên mình như “Chết tiệt, em đang nói bậy bạ gì đó? Phan Huỳnh Đức là Phan Huỳnh Đức, anh là anh. Huỳnh Bảo Nhi, em nhìn cho kỹ, anh là chồng của em Dường như Trần Thanh Vũ bị những lời tôi nói kích động, đột nhiên to với tôi.
Tôi hoang mang nhìn Trần Thanh Vũ, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Anh, rốt cuộc Huỳnh Bảo Nhi bị gì vậy?” Trần Thanh Vũ giận tái mặt, liếc nhìn tôi một cái rồi sau đó lấy tôi và nói với Phan Quế Anh ở phía sau.
“Tổng giám đốc Trần, anh đừng gấp, bây giờ chúng tôi sẽ tra tổng quát cho cô Bảo Nhi ngay Phan Quế Anh nhìn tôi, sau đó gọi người đấy giường bệnh tới rồi đặt tôi năm lên đó, tôi vừa định giãy giụa thì Trần Thanh Vũ lại lấy tay tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, đừng sợ, chỉ làm kiểm tra mà thôi, nhanh lắm, không có chuyện gì Tôi mím môi gật đầu, đành để bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu.
Bọn họ kêu tôi nhắm mắt lại, tôi cũng ngoan ngoãn làm theo. Sau một giờ thì tôi được đẩy ra khỏi nơi đó, Trần Thanh Vũ vuốt mặt tôi, ôm chầm lấy tôi.
Mùi hương này.. hình như không giống với lúc trước. “Trần Thanh Vũ.. anh… mùi hương của anh thay đổi rồi à?” Tôi nhăn mũi ngửi ngửi trên người Trần Thanh Vũ
. “Huỳnh Bảo