Cô ta không kiềm chế được cảm xúc, ngồi sụp xuống đất, ôm lấy túi tiền rồi thút thít không thôi, tự lẩm bẩm một mình: “Cuối cùng cũng tìm lại được, nếu không có tiền, anh Vũ sẽ rất khó chịu, sẽ rất khó chịu.”
Tôi nhìn người phụ nữ ngồi khóc đến đau lòng như vậy và nghĩ đến Vũ Khả Hân.
Trái tim không thể không cảm thấy mềm nhũn.
Trên đời luôn có những người không hiểu về loại nghề nghiệp này, mặc dù có một số người phụ nữ tự nguyện làm, nhưng phần lớn là bị cuộc sống chèn ép, bọn họ bất đắc dĩ phải bán thân thể của mình để tiếp tục sống qua ngày.
Nghề nghiệp không phân biệt giàu nghèo, vì vậy chúng ta cũng không có quyền phê bình nghề nghiệp của người khác.
Người phụ nữ bất lực này khiến tôi nghĩ về Vũ Khả Hân, có lẽ cô ấy cũng từng bị như vậy, bị khách hàng cướp tiền, liệu lúc đó có ai đó ra tay giúp đỡ cô ấy không? “Cô gái, có phải cô gặp khó khăn gì hay không?” Tôi nhìn cô ta rồi nhàn nhạt hỏi.
Nếu cô ta gặp phải khó khăn gì thì tôi cũng không ngại giúp đỡ một chút.
Tuy nhiên, cô ta chỉ nhìn tôi một cái rồi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, cơ thể lắc lư như người hút ma túy.
Cô ta nhỏ giọng nói với tôi một tiếng cảm ơn, sau đó rời đi ngay lập tức.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ đang xa dần, tôi không thể không cảm thấy có chút xót xa phiền muộn. “Chủ tịch Nhi có một trái tim rất nhân hậu” Bà Vũ Khánh Vân đột nhiên nói với tôi khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái bóng đã khuất dần dưới ánh đèn đường.
Tôi quay đầu lại, nhìn bà Vũ Khánh Vân một cái rồi cười nhẹ nói: “Không, tôi không lương thiện như vậy đâu, tôi chỉ giúp những người cần được giúp thôi.”
Bà Vũ Khánh Vân nghe vậy chỉ nở nụ cười, sau đó lên xe ngồi cùng tôi.
Tôi ngồi trên xe nhìn những ánh đèn sặc sỡ ngoài cửa sổ, trong một thành phố xa hoa luôn có những con người sống chật vật đau đớn, lúc đó nếu như có một đôi tay xuất hiện giúp đỡ, thì có lẽ họ sẽ không phải khổ sở như vậy. “Cô chủ, cô đã về rồi.” Tôi kéo cơ thể mệt mỏi của mình bước vào trong nhà, người giúp việc trông thấy tôi mệt mỏi như vậy thì vội lo lắng cúi đầu chào tôi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, khó chịu ấn huyệt thái dương một chút rồi nói: “Bánh Gạo đã đi ngủ chưa?”
Người giúp việc không trả lời mà chỉ đứng cúi đầu cách đó không xa, không lên tiếng nói gì.
Tôi chờ một lúc lâu cũng không thấy người giúp việc nói gì, không nhịn được cau mày nói tiếp: “Sao vậy? Thằng bé chưa đi ngủ à?”
Chẳng lẽ vẫn còn đang chơi đùa? Nên không chịu đi ngủ sao? “Khôn… không phải như vậy, cậu chủ nhỏ… vẫn chưa trở về nhà” Người giúp việc sợ hãi ngẩng đầu lên nói với tôi. “Cô nói cái gì?” Tôi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Bánh Gạo chưa trở về? Đó là ý gì? “Vũ Khả Hân đâu?” “Cô Hân cũng chưa trở về nữa.” Sau khi người giúp việc khó xử nhìn tôi một lúc, cô ấy tiếp tục nói.
Vũ Khả Hân cũng chưa trở về nữa?
Tôi lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, bây giờ đã là mười một giờ rưỡi, Vũ Khả Hân chưa trở về, Bánh Gạo cũng chưa trở về? Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Tôi lập tức gọi điện thoại cho Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức cũng không nói gì, chỉ bảo chúng tôi đợi một chút, anh ta sẽ tới ngay lập tức.
Tốc độ của Phan Huỳnh Đức rất nhanh, mười phút sau anh ta đã có mặt ở đây.
Tôi vừa nhìn thấy Phan Huỳnh Đức, đang lo lắng định nói thì anh ta trầm giọng nói: “Tôi biết em đang muốn nói điều gì, tôi đã cho Victor đi tìm Bánh Gạo rồi, chắc chắn sẽ tìm thấy bọn họ sớm thôi.” “Thằng bé Bánh Gạo này rốt cuộc đã làm gì vậy? Nó có thể đi đâu được chứ?” Vừa nghĩ đến những việc có thể xảy ra với Bánh Gạo, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Phan Huỳnh Đức nhìn thấy tôi như vậy thì vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt tay tôi nói: “Được rồi, đừng quá lo lắng, người của tôi sẽ tìm được Bánh Gạo, thằng bé là con nuôi của tôi, tôi cũng dạy dỗ nó nhiều như vậy, nó sẽ không dễ dàng bị người xấu bắt đi đâu.”
Tuy là biết như vậy nhưng tôi vẫn rất lo lång. “Vũ Khả Hân đâu? Cô ấy đi đâu vậy?” “Cô ta nói nhất định phải tìm được Bánh Gạo, nên bỏ đi một mình.” Những lời của Phan Huỳnh Đức khiến tôi cảm thấy hơi bất lực.
Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho Vũ Khả Hân, nhưng cô ấy lại cực kỳ cố chấp, nói cái gì cũng không chịu trở về.
Tôi bất lực trước sự bướng bỉnh của Vũ Khả Hân nên chỉ có thể chiều theo ý cô ấy. “Thằng bé Bánh Gạo này, gần đây thật là… càng ngày càng không chịu nghe lời.” Trước đây Bánh Gạo rất ngoan ngoãn, không biết có phải do dạo này tôi không có thời gian quản lý thằng bé hay không mà nó đột nhiên trở nên rất khó bảo. “Huỳnh Bảo Nhi, em thật sự không biết tại sao hôm nay Bánh Gạo lại tức giận như vậy sao?” Phan Huỳnh Đức nhíu mày nhìn tôi nói.
Tôi giật mình kinh ngạc nhìn Phan
Huỳnh Đức rồi lắc đầu vì không biết lý do. “Hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo.” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, chậm rãi nói.
Cái gì? Hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo?
Tôi mở điện thoại di động ra rồi liếc nhìn thời gian trên đó.
Quả nhiên hôm nay là sinh nhật của Bánh Gạo, vậy mà… tôi lại không biết? Khó trách được hôm nay Bánh Gạo lại tức giận như thế? Hóa ra thủ phạm lại chính là tôi. “Tôi… sao tôi lại có thể quên sinh nhật của Bánh Gạo vậy chứ?” Tôi bất lực đặt điện thoại di động lên ghế sô pha, hai mắt đỏ hoe nói. “Gần đây công việc của em bận rộn như vậy, không nhớ đến cũng là điều rất bình thường.”
Phan Huỳnh Đức nhìn tôi, có chút bất lực nói. “Tôi đúng là không xứng đáng làm mẹ.” Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, hai mắt đỏ hoe nói.
Tôi thậm chí còn không biết ngày sinh nhật của Bánh Gạo, vì công việc mà luôn luôn vô tâm với thằng bé. “Không, em đã rất cố gắng rồi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Phan Huỳnh Đức vươn tay ra, ôm tôi vào lòng nói. “Phan Huỳnh Đức, Bánh Gạo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?” Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của Phan Huỳnh Đức, không nhịn được mở miệng nói. “Ừm, tin tôi đi.”
Phan Huỳnh Đức đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa nhẹ quanh mắt tôi nói. “Huỳnh Bảo Nhi, kết hôn với tôi đi.” Tôi hơi khó chịu với hành động thân mật này của Phan Huỳnh Đức.