Tôi lắc lắc đầu, cố che giấu giọt nước mắt ở khóe mi đang chực rơi xuống, bình tĩnh siết chặt cái chai trong tay.
“Trần Thanh Vũ, nếu anh không thể bảo vệ tốt cho Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ cướp cô ấy từ tay anh về.” Phan Huỳnh Đức chình lại quần áo của mình, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ cũng không sợ hãi, anh nhìn thẳng vào mắt Phan Huỳnh Đức, hai gương mặt giống nhau, làm cho tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Phan Huỳnh Đức vẫn chưa chịu tha thứ cho nhà
họ Trần, cũng không muốn nhận tổ quy tông, dù sao bây giờ anh ta cũng đã có thể lực của riêng mình, cũng không cần phải trở về nhà họ Trần nữa.
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội này đâu.” Trần Thanh Vũ thu lại ánh mắt, ôm chặt lấy eo tôi, nhìn Phan Huỳnh Đức cười nhạo nói.
“Tốt nhất là vậy.” Phan Huỳnh Đức châm chọc nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó nhin tôi thật lâu rồi quayAng rời khoi chỗ này.
“Sau này không dược tron anh đi gặp người khác, không dược gặp Phan Huynh Đức” Trán Thanh Vũ nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Đức roi di, cực ký không vui ôm tôi noi,
“Trôn anh hồi nào? Ro ràng là em quang minh chinh đại gặp mặt Phan Huynh Đức mà” Tôi khit mG nói với Trần Thanh Vũ.
Có phải vừa rối Phan Huỳnh Đức đưa cho em thứ gì hay không?” Trấn Thanh Vũ nheo mắt, kế sát tai tôi nói.
Tôi vừa nghe đã nhíu mày, xấu hổ cười nói: “Không có anh ta có đưa cho em thứ gì đâu.”
“Thật không? Sao vừa nãy hình như là anh thấy Phan Huỳnh Đức đưa cho em…”
“Vũ hội bắt đầu.” Tôi đang không biết làm sao để lấp liếm bỏ qua chuyện này, cũng may là vũ hội đã bắt đầu ngay lúc này.
Xung quanh vang lên thứ âm nhạc ưu nhã đắm say lông người, có rất nhiều phụ nữ mặc các bộ trang phục tao nhã, đi về phía Trần Thanh Vũ, mời anh khiêu vũ với họ một bài.
Trần Thanh Vũ quyết đoán từ chối lời mời của họnhìn về phía tôi.
“Bà Trần thân yêu, em có đồng ý khiêu vũ với anh không?”
Sau khi Trần Thanh Vũ từ chối những người đó, lập tức đến gắn tôi, vươn tay ra mới tôi, hỏi một cách mị hoặc.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, chớp chớp mắt, đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh, nói:
“Rất sản lòng.”
Tôi để ví tiến ở trong phòng nghỉ, sau đó bắt đầu khiêu vũ với Trần Thanh Vũ.
Trên sân khấu hình tròn, mọi người xung quanh đều đang uyển chuyển nhảy múa, tôi đứng trong đám người nhìn thấy Mai Linh Chi đang nói chuyện với khách khứa.
Dường như cô ta cảm nhận được tôi đang nhìn, bên gia ly lên với tôi, ý bảo chờ một chút.
Nhìn thấy Mai Linh Chi, ánh mắt tôi đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Mai Linh Chi, dù chỉ chạm mặt một lần, tôi đã có thể nhận ra người phụ nữ này tuyệt đối không hề đơn giản.
Cô ta không đơn giản, Lâm Tuyết Nhi càng khôngđơn giản, có về quan hệ của hai người họ vô củng tốt, và cũng rất được nhà họ Ngô coi trọng.
Mà quan trọng chính là, chuyện của mẹ cuối cùng có liên quan đến Mai Linh Chi và Lâm Tuyết Nhi hay không, còn nữa, cái chết của Ngô Huy Khánh cuối cùng là như thế nào?
Tôi để cho Trấn Danh đi điều tra, kết quả là cái chết của Ngô Huy Khánh là sự cố ngoài ý muốn.
Ngô Huy Khánh là người đàn ông khôn khéo như vậy, tại sao lại chết?
Ngô Huy Khánh đã chết, me gặp phải những chuyện kia, việc này, dù nghĩ thế nào tôi cũng thấy cực kỳ không đúng.
“Sao vậy? Nghĩ đến cái gì mà ngắn người như thể?”
Tôi suy nghĩ quá say sưa, quên mất bây giờ còn đang khiêu vũ.
Trần Thanh Vũ có vẻ như đặc biệt không thích tôi ngần người, anh kế sát lại tai tôi, đôi môi hơi cong, con người lóe lên một chút bất mãn, nói.
“Không có, chỉ là thấy hơi mệt.”
Tôi dựa vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, khép hờ mất, lại nhìn về vị trí của Mai Linh Chi một lần nữa,nhưng đã không còn thấy bóng dáng của cô ta.
“Mệt mòi thì phải nghi ngơi cho thật tốt, họp báo ra mắt sàn phẩm mới còn một lúc nữa, anh đưa em đi nghi ngơi một lát.”
“Được.”
Tôi tựa vào trong lòng ngực Trần Thanh Vũ, để anh đỡ tôi đi về phía phòng nghỉ,
Những phòng nghỉ được bố trí ở đây là để làm chỗ nghỉ cho khách mời.
Trần Thanh Vũ đỡ tôi nằm xuống giường, sau khi hôn tôi một cái liền đi ra ngoài.
Tôi cảm thấy hơi mệt, bèn nằm trên giường ngủ một lúc.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, tôi nghe thây có người mở cửa phòng ngủ, đi về phía tôi, tôi mệt không chịu nổi, chỉ hé mắt nhìn.
Chỉ nhìn thấy có một bóng đen đi về phía tôi, tôi tường là Trần Thanh Vũ không yên tâm về tôi cho nên quay lại xem thử.
“Trần Thanh Vũ… em không sao… Anh đi ra tiếp đãi khách mời đi, em nghỉ ngơi một chút..”
“Um.” Tôi nói chưa nói xong, miệng đã bị một người thô bạo cắn, nhiệt độ nóng bỏng làm cơ thể củatôi không khỏi run lên.
Hoi thờ này, không phải Trần Thanh Vũ…
Tôi mở mắt, liền thấy được đôi mắt đỏ ngầu của Phan Huỳnh Đức,
“Phan Huỳnh Đức, anh bị sao vậy?”
Phan Huỳnh Đức đột nhiên có hành động vô lễ với tôi, khiển cho tôi rất tức giận. Nhưng mà, phản ứng không bình thường của anh ta đã làm cho tôi chú ý.
“Huỳnh Bào Nhi, cho tôi, Huỳnh Bảo Nhi.” Giờ phút này, cặp mắt xanh lục sâu thẳm của Phan Huỳnh Đức bị phù bởi một lớp sương mờ nhàn nhạt, mà tay anh ta nóng ran như là dung nham đang sở soạng khắp người tôi.
Tôi rút tay ra, tát mạnh một cái lên mặt Phan Huỳnh Đức, muốn làm cho anh ta có thể bình tĩnh lại.
Phan Huỳnh Đức nheo mắt lại, nhìn chằm chằm tôi, con người màu xanh càng trở nên thâm trầm. “Phan Huỳnh Đức, anh tỉnh lai cho tôi…”
“A” Tôi muốn làm cho Phan Huỳnh Đức tỉnh táo lại. Nhưng mà, anh ta lại thô bạo đầy tôi lên trên giường, bàn tay lại thô lỗ xé quân áo trên người tôi.
Bờ môi nóng bỏng không ngừng chuyển động trên người tôi, tôi đá lên người Phan Huỳnh Đức, nhưngkhông cách nào đấy anh ta ra được.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, cần răng với lấy bình