“Anh Đức và cô Trần đây trai đơn gái chiếc lại…”
“Không biết có phải tai cô Linh chi bị điếc không nữa? Chẳng lẽ cô không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Anh Đức uống say, tôi giúp anh ta ngâm nước lạnh để tỉnh rượu, mà thật không biết, trong đầu cô Linh Chi nghĩ tôi sẽ làm gi em chồng mình đây? Không phải Phan Huỳnh Đức chính là em trai Trần Thanh Vũ sao? Dù tôi có là loại người cấm thú đến mức nào, cũng sẽ không thể ra tay với em chồng đâu.” Tôi nhìn Mai Linh Chi, khẽ cười nói.
Nếu để so về khoản diễn kịch thì tôi không hề kém Mai Linh Chi, nếu cô ta đã nhất quyết phải hất bát nước bần lên người tôi và Phan Huỳnh Đức, vậy thì được thôi, tôi cũng không cần phải khách khí nữa.
Nét mặt Mai Linh Chi thoáng cứng đờ, những tên phóng viên đứng sau cũng bị lời nói của tôi dọa sơ, bọn họ nhao nhao lên nói: “Cô Trần, cho hỏi những gì cô mới nói là sự thật sao? Anh Đức và tổng giám đốc Vũ là anh em sao?””Không sai, Phan Huỳnh Đức chính là em trai sinh đội của Trần Thanh Vũ, lúc mới sinh ra đã bị người khác bắt đi, chuyện này chính tôi cũng mới biết tứ mấy ngày trước thôi,”
Tôi nhìn những tay phóng viên, trà lời ho với nét mặt không thể chân thành hơn.
Rất nhanh sau đó, đảm phóng viên đã đối mục tiêu, bọn họ chạy đến vây quanh Phan Huỳnh Đức. Khuôn mặt Phan Huỳnh Đức xám như tro tàn, quay qua lườm tôi.
“Phan Huỳnh Đức, em hãy nói chuyện rõ ràng với phóng viên đi nha, chuyện em chính là em trai sinh đôi của Trần Thanh Vũ đó.”
Cho dù xảy ra chuyên gì đi nữa thì chuyện Phan Huỳnh Đức là em trai sinh đôi của Trần Thanh Vũ là mãi mãi không thể thay đổi được, dù hiện giờ tôi chưa biết năm đó rốt cuộc đã xày ra chuyện gì, nhưng tôi hi vọng, quan hệ giữa Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ có thể bình thường giống những cặp anh em khác. Cho nên nếu phải phơi bày mối quan hệ giữa hai người họ ra ngoài ánh sáng, thì đó cũng là lẽ đương nhiên thôi.
Hơn nữa, nếu mối quan hệ giữa Phan Huỳnh Đức và Trấn Thanh Vũ bị phanh phui, thì đám người này sẽkhông quan tâm tới quan hệ giữa tôi và Phan Huỳnh Đức nữa, ngược lại họ sẽ để ý đến mối quan hệ giữa Trần Thanh Vũ và Phan Huỳnh Đức hơn,
Đám phóng viên kia bắt đầu chen lần nhau, còn tôi thì bị đẩy ra tới cửa, vô tình lại đụng trúng Mai Linh Chi.
Mai Linh Chi trào phúng nhìn tôi, ném ra một câu nói không rõ nghĩa: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã xem thường cô rồi.”
“Tôi cũng đánh giá cao cô Linh Chi rồi.” Tôi nhìn Mai Linh Chi, cười nhạo. Bày ra mấy thù đoạn để tiện này chỉ để hủy hoại
tôi, Mai Linh Chi, sao cô không nhìn cho rõ xem tôi là ai?
“Nhưng mà, trận chiến này chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, Huỳnh Bảo Nhi à.”
Mai Linh Chi nói câu này xong, cô ta lập tức rời đi. Nhìn bóng dáng Mai Linh Chí dẫn khuất khỏi tấm nhìn, tôi khẽ cụp mắt xuống.
Người phụ nữ tên Mai Linh Chi thật sự không thể xem thường được, tôi nhất định phải dốc toàn bộ sức lực để chiến đấu với cô ta.
“Rốt cuộc giữa em và Phan Huỳnh Đức đã xày rachuyện gi?”
Cuộc họp báo lần này thật đùng là quá nguy hiểm, lúc tôi và Trần Thanh Vũ trở về, anh ngồi trên xe, khuôn mặt vẫn luôn duy trì trạng thái lạnh lùng, nằm tay tôi hỏi.
Khi những tay phóng viên bắt đầu hỏi và nói ra những điều vô căn cứ, Trần Thanh Vũ không xuất hiện ngay. Tôi biết, anh cố tình làm vậy là muốn để tôi có không gian riêng, anh tin tưởng tôi có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Nhưng có lẽ, trong lòng Trần Thanh Vũ vẫn cảm thấy hơi khó chiu?
“Anh nói gì?” Tôi tới gần Tran Thanh Vũ, cắn một cái thật mạnh lên cắm anh.
“Cậu ta hôn em à?” Trần Thanh Vũ khẽ nheo mắt,
anh nắm lấy cảm tôi, khuôn mặt đẹp trai kia hiện lên vẻ không vui,
“Có hôn mấy cái, nhưng bị em đánh lại mấy cái bạt tai rồi.” Tôi thành thật trả lời.
Khuôn mặt Trấn Thanh Vũ đen kit lại, sắc mặt anh bây giờ trông cực kỳ khó coi.
“Nhưng cậu ta đã hôn em rối.” Nét mặt Trần Thanh Vũ lộ rõ về ghen tức, anh nhìn chằm chằmmiệng tôi.
Biểu cảm này của Trán Thanh Vũ khiến tôi buốn cười, tôi vuốt ve khuôn mặt anh, nói với về bang qud: “Xem ra anh Trần Thanh Vũ ăn nhiều giấm chua quá rồi.”
“Hừ, sau này em không được đến gắn tên khốn nạn đỏ nữa.”
“Cậu ta là em trai anh đấy.” Tôi liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ, không biết phải nói thế nào với anh.
“Nhưng nó đâu có muốn nhận làm người nhà họ Trần đâu.” Trần Thanh Vũ hừ lạnh, dùng sức cần cánh môi tôi, anh nói.
“Trần Thanh Vũ… chuyện năm đó… Vì sao anh ta lại ở bên ngoài? Em cũng chưa từng nghe ai nói rằng nhà họ Trần có hai người con cả? Em cứ nghĩ rằng anh là con một chứ?”
Bị Trần Thanh Vũ cắn, môi tôi có hơi tê dại, nhẹ nhàng đẩy anh ra thử thăm dò xem sao.
Trần Thanh Vũ nghe vậy, anh lại càng giữ chặt eo tôi hơn, không hề có ý định trả lời câu hỏi của tôi.
“Làm sao vậy? Hay là có vấn để gì không thể nói cho em biết?” Lúc trước tôi cũng đã hỏi thư Trần Thanh Vũ về chuyện này, nhưng anh không hề trà lời.Không lẽ chuyện này là một bí mật riêng của nhà họ Trần sao?”
“Anh cũng không rõ lắm, nhưng trước kia anh từng hỏi một người làm lâu năm ở nhà họ Trần, bọn họ nói vì đôi mắt của cậu ta, nên bị ông có vut ra ngoài.”
Vứt ra ngoài?
Chi vì đôi mắt xanh lục hiếm có ấy của Phan
Huỳnh Đức thôi sao?
“Ông cổ từng là một người vô cùng mê tín, hơn nữa, ông còn rất độc đoán.”
Chính là người sáng lập ra nhà họ Trần sao?
Trước kia tôi cũng từng nghe qua về ông ấy, nghe nói ông là một người thủ đoạn tàn nhẫn, ngay cả khi đã về già, ông vẫn hô mưa gọi gió, chống đỡ và quản lý toàn bộ trên dưới nhà họ Trần.
Nếu đó thật sự là mệnh lệnh của ông, chỉ sợ ngay cả ông nội cũng không thể không nghe, hình như ông ấy, cũng sống đến một trăm tuổi thì phải.
“Nếu vậy thì chẳng phải Phan Huỳnh Đức rất đáng thương sao?” Thảo nào Phan Huỳnh Đức lại chán ghét nhà họ Trần như vậy.
“Người đưa Phan Huỳnh Đức đi lúc ấy chỉnh là một người khá thân cận với ông nội. Anh nghĩ chắcông nội không đành lòng để Phan Huỳnh Đức chiu khổ bên ngoài, nhưng ông cũng không thể chống đối lại mệnh lệnh của bó minh, nên đành phải giao Phan Huỳnh Đức cho người khác. Tuy nhiên, người kia lại là một kẻ bất lương, tên đó nuôi dưỡng Phan Huỳnh Đức là vì muốn lấy nó ra để đối phó với nhà họ Trần, nhưng có lẽ chính tên đó cũng không ngờ, Phan Huỳnh Đức lại không hề có hứng thú với mấy chuyện này.”
Nghe xong lời giải thích của Trấn Thanh Vũ, tôi khẽ thờ dài một hơi.
Nhưng mà, Phan Huỳnh Đức đã tự dựa vào thực lực của bản thân để có được ngày hôm nay cũng không phải là đơn giản.
“Hôm nay Phan Huỳnh Đức đã bị người ta