Rốt cuộc từ lúc nào mà Trần Quân Phí đã bắt đầu căm thù Trần Thanh Vũ như vậy?
Cho đến bây giờ Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết.
“Bố sao? Ông ta không xửng, ông ta không xửng…” Trần Quân Phi tức giận đứng bật dãy, nhìn Huỳnh Bảo Nhi hét lên giận dữ.
“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi sợ hãi nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm của Trần Quân Phi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện của ông ta và Lê Hồng San, mẹ còn nhở không?” Trần Quân Phi nhìn về mặt buồn bã của Huỳnh Bào Nhi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể, sau đó từ từ thờ ra rồi nhìn cô hỏi.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhĩ không khỏi cứng đờ.
Lê Hồng San sao? Cái tên này đến bây giờ Huỳnh Bào Nhi vẫn còn nhớ rất rõ.
“Quân Phi, chắc con cũng nhớ rõ Lê Hồng San
Rốt cuộc tử lúc nào mà Trần Quân Phí đã bắt đầu căm thù Trần Thanh Vũ như vậy?
Cho đến bây giờ Huỳnh Bảo Nhi cũng không biết.
“Bố sao? Ông ta không xửng, ông ta không xửng…” Trần Quân Phi tức giận đứng bật dãy, nhìn Huỳnh Bảo Nhi hét lên giận dữ.
“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi sợ hãi nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm của Trần Quân Phi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Mẹ, chuyện của ông ta và Lê Hồng San, mẹ còn nhở không?” Trần Quân Phi nhìn về mặt buồn bã của Huỳnh Bào Nhi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình hết sức có thể, sau đó từ từ thờ ra rồi nhìn cô hỏi.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhĩ không khỏi cứng đờ.
Lê Hồng San sao? Cái tên này đến bây giờ Huỳnh Bào Nhi vẫn còn nhớ rất rõ.
“Quân Phi, chắc con cũng nhớ rõ Lê Hồng San này là ai phải không?”
“Đúng vậy, con còn nhở rõ, nhưng mà người đàn ông này lại qua lại với Lê Hồng San trong khi mẹ không biết, lần này mẹ có biết không?”
Trần Quân Phi siết chặt nắm đấm, nói với Huỳnh Bào Nhi.
“Con đã hiểu lầm bố con rồi.”
Huỳnh Bảo Nhi binh tĩnh nhìn Trần Quân Phi nói.
“Hiểu lầm? Mẹ, mẹ không hiểu rõ đàn ông chút nào cả, mẹ cho rằng tình yêu của bố đổi với me vĩnh viễn không bao giờ thay đổi sao? Lâu như vậy rồi, mẹ có dám cam đoan, từ đầu đến cuối bố vẫn luôn một lòng với mẹ không?”
Trước những lẽ sắc bén của Trần Quân Phí, Huỳnh Bảo Nhi không thể trả lời được một câu nào nữa.
Nếu là trước đây, chắc chắn Huỳnh Bảo Nhi sẽ kiên định mà trà lời rằng đúng như vậy.
Nhưng… trong tâm trí của Huỳnh Bảo Nhi lại dẫn hiện ra vết son môi trên cổ Trần Thanh Vũ, vết son đỏ chói kia dường như đã nói cho Huỳnh Bảo Nhi biết, trái tim của Trần Thanh Vũ có lẽ đã bắt đầu thay đổi.
Anh cũng sẽ giống như những người đàn ông có quyền thế kia, đối mặt với sự cám dỗ của những thiếu nữ tươi non kia thì sẽ không kiểm chế được sao?
“Chính mẹ cũng đang do dự không phải sao?” “Đủ rồi, Quân Phi, ông ấy là bố của con.”
“Con không thừa nhận đầu, mẹ di, chúng ta đi khỏi đây có đước không? Chi cần hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau, rời xa khỏi người đàn ông này.”
Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Bào Nhi, đảy mắt hiện lên về cuồng nhiệt và bướng bỉnh nói.
“Quân Phi, con có thể cho mẹ thời gian suy nghĩ hay không?”
Để trấn an Trần Quân Phi, Huỳnh Bảo Nhi đành phải nói như vậy.
“Mẹ, chỉ cần có mẹ ở bên thì Quân Phi sẵn sàng đi bất cứ nơi nào, có được hay không?”
Trần Quân Phi bước tới rồi ôm Huỳnh Bảo Nhi vào lòng, tham lam hít thờ hơi thở của Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bào Nhi đưa tay xoa nhẹ lên đầu Trần Quân Phi, nói khẽ: “Được.”
Lời hứa của Huỳnh Bảo Nhi đã khiến những nét u ảm trên khuôn mặt Trần Quân Phi trở nên xinh đẹp tươi tần.Cậu hôn lên mặt Huỳnh Bảo Nhi một cái rồi tự nhù: “Mẹ, từ bỏ người đàn ông kia thì chúng ta có thể sống bên nhau cả đời này.”
Đối mặt với sự cố chấp của Trần Quân Phi, Huynh Bảo Nhi chỉ có thể cười khổ một tiếng,
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi vất và an ủi để Trần Quân Phi rời đi, cô đứng một mình bên cửa sổ, đưa tay sờ lên bụng.
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên ảm đam mờ mịt, chẳng mấy chốc, một tia chớp đánh tới, Huỳnh Bảo Nhi không né tránh mà chi im lặng đứng nhìn.
“Phan Huỳnh Đức… đổ ngốc nhà anh, rốt cuộc anh muốn tôi phải nợ anh bao nhiêu đây?”
Huỳnh Bảo Nhi che vị trí của trái tim mình, vừa nghĩ đến việc trái tim đang đập lúc này là Phan Huỳnh Đức cho mình, tìm cô như bị dao cắt.
Tên ngốc Phan Huỳnh Đức đó, cực kỳ ngốc nghếch, tại sao lại phải làm chuyện như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?
“Bố tôi đang chờ bà ở biệt thự.”
Khi Huỳnh Bào Nhí đang đắm chìm trong buồn thương và đau khổ thì Phan Huỳnh Bảo đã bước tới sau lưng cô từ lúc nào.Cơ thể Huỳnh Bảo Nhi khẽ run lên bắn bật.
Cô chậm rãi quay đầu thì thấy Phan Huỳnh Bảo dang đừng phía sau mình.
Gương mặt của Phan Huynh Bảo rất giống với Phan Huỳnh Đức, nhất là đôi mắt kia giống anh ta như đúc.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo, trong đầu giống như đang xuất hiện dáng về của Phan Huỳnh Đức.
Mắt cô đỏ hoe, bước lại gần Phan Huỳnh Bảo rối đưa tay chạm vào đường nét trên khuôn mặt thiểu niên đẹp trai nói: “Phan Huỳnh Bảo, bố của cháu… ông ấy…”
Ý của Phan Huỳnh Bảo là thi thể của Phan Huỳnh Đức vẫn còn ở trong thành phố? Không bị hoà táng sao?
“Di Mây đã để thi thể của bố vào trong một cổ quan tài băng, đặt ở tầng hầm biệt thự, bà có muốn đi thăm ông ấy một chút không?”
“Được.”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Phan Huỳnh Bào rồi gật đầu một cách nặng nề.
Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, ánh mắt rơi lên bụng Huỳnh Bảo Nhi: “Bà lại mang thai nữa sao?”
“Phan Huỳnh Bảo, đưa tôi đi gặp bố của cháu trước đi.” Huỳnh Bảo Nhi về mặt phức tạp nhìn Phan Huỳnh Bảo
Đối với chuyện Phan Huỳnh Bảo nói nó là do cô sinh ra, Huỳnh Bảo Nhi chỉ cảm thấy có chút bí ẩn kì lạ, Dù sao cô cũng chưa từng phát sinh quan hệ với
Phan Huỳnh Đức thì làm sao có thể sinh ra Phan
Huỳnh Bảo được?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một minh Điển Thanh Mây biết.
Phan Huỳnh Bảo nhìn Huỳnh Bảo Nhi, mí mắt hơi nhẹ buông xuống một chút.
Cậu ấy đưa Huỳnh Bảo Nhi đến tầng hầm nhà họ Phan,
Dưới tầng hầm, Huỳnh Bảo Nhi trông thấy Phan Huỳnh Đức đang ngủ say.
Dáng vẻ của người đàn ông này dừng lại lúc mười hai năm về trước, vẫn đẹp trai như vậy, cứ như thế nằm yên lặng trong quan tài băng, nhìn Phan Huỳnh Đức như thế này, cảm xúc của Huỳnh Bào Nhi có hơi kích động.
“Tại sao… lại không hoả táng anh ấy?” Huỳnh Bảo Nhi đưa tay ra, chạm nhẹ vào Phan Huỳnh Đức đang năm trong quan tài băng, thể nói.
“Bởi vì em không muốn anh ấy rời đi như vậy, em muốn mỗi ngày đều được ngắm nhìn anh ấy thế này.”
Điển Thanh Mây nhìn Huỳnh Bảo Nhi, trên khuôn mặt hiện lên chút xót xa. “Điển Thanh Mây.” Huỳnh Bào Nhi nghe vậy, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Điển Thanh Mây.
“Bảo Nhi, thật sự em rất ghen ti với chi, chi có được tình yêu trọn vẹn của Phan Huỳnh Đức. Khi anh ấy quyết định trao trái tim của mình cho chị, em đã lập tức ngăn cản, nhưng Phan Huỳnh Đức nói, nếu như anh ấy không ra tay, chắc chắn Trần Thanh Vũ sẽ hi sinh bàn thân để cứu chi, nếu như không có Trần Thanh Vũ, chị sẽ khóc, có thể sẽ đi theo Trần Thanh Vũ nữa. Anh ấy nói rằng tình yêu không có kết quả này, anh ấy sẽ tự tay kết thúc, nếu anh ấy chết thì cuộc sống của hai người không bị ảnh hưởng gì cà, không có anh ấy, chị vẫn còn