“Trần Quân Phi, con nghe cho rõ đây, nếu con không có năng lực thì đừng có thẹn quá hóa giận.” Trần Thanh Vũ sửa sang lại quần áo, ánh mắt lạnh như băng nhi Trần Quân Phi nói,
“Ông nói cái gi? Có bản lĩnh thi ông nói lại xem.” Lời nói khiêu khích của Trần Thanh Vũ khiến vẻ mặt của Trần Quân Phi trở nên vô cùng khó coi.
Cậu siết chặt nắm đấm, hung hãng trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ trước mặt, muốn vung tay đấm Trần Thanh Vũ
Ảnh mắt của Trần Thanh Vũ đột nhiên lạnh lùng, đứng im không nhúc nhích nhìn chằm chằm động tác của Trần Quân Phi.
“Khu khu khu. dừng lại… Quân Phi.” Ngay khi nắm đầm của Trần Quân Phi sắp đánh vào khuôn mặt đẹp trai của Trần Thanh Vũ, thì Huỳnh Bảo Nhi đã tỉnh lai.
Tay Trần Quân Phi cứng lại, sắc mặt lạnh đến đáng sợ, cúi đầu nhìn Huỳnh Bảo Nhi đang chống đỡ thân thể từ trên giường đứng dậy.
“Dừng tay, Quân Phi, con đang làm cái gì vậy?”
Huỳnh Bảo Nhi yếu ớt nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt đen mơ hồ nhìn Trần Quân Phi đẩy thất vọng.
Trước kia, dù Trần Quân Phi có cổ tình làm bậy, Huỳnh Bảo Nhi có thể mắt nhắm mắt mở tùy cậu.
Nhưng mà bây giờ, Trần Quân Phi lại dám đánh nhau với bổ minh, điều này khiến Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy hơi khó chịu.
Không biết từ bao giờ, mối quan hệ giữa Trần Quân Phí và Trần Thanh Vũ lại trở nên tồi tệ đến như vậy?
“Bảo Nhi.” Trẩn Thanh Vũ liếc nhìn Trần Quân Phi, bước đến ôm lấy cơ thể yếu ớt của Huỳnh Bảo Nhi,
“Anh đưa em về trước.”
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng khiến người ta kinh hãi,
Huỳnh Bảo Nhi lắc đầu, cố chấp nhìn Phan Huỳnh Bảo.
“Huỳnh Bào, cháu có thể lại gần đây được không?”Sắc mặt Huỳnh Bào Nhi tái nhợt nhìn Phan Huỳnh Bảo, làm cho người ta cảm thấy cô thật mỏng manh yếu ớt,
Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi như thể, cơ thể vốn đang cứng ngắc lại càng lạnh như băng
Cậu ấy nằm chặt tay, nặng nề bước từng bước đi về phía Huỳnh Bảo Nhi.
Khi đến gần Huỳnh Bảo Nhi thì lại bị Trần Quân Phi chặn lại.
Khuôn mặt Trấn Quân Phi lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo cũng hung hăng đối mặt với Trần Quân Phi.
“Tránh ra.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng nhìn Trần Quân Phi.
“Con mẹ nó, cậu dám ở đây mà ra vẻ à? Cậu nghĩ mày là ai? Bà ấy là mẹ tôi.”
Giọng điệu của Phan Huỳnh Bào khiến Trần Quân Phim càng thêm tức giận, đặc biệt là sau khi nhìn thấy khuôn mặt có nét giống mình của Phan Huỳnh Bảo, cậu càng thêm mất không chế.
“Mẹ anh sao? Bà ấy là mẹ tôi.” Phan Huỳnh Bảo khinh thường nhìn Trần Quân Phi, đôi mắt màu xanh lục của cậu ấy lóe lên một tia lạnh lẽo đáng sợ.
“Huỳnh Bảo.” Điền Thanh Mây nghe được lời nói của Phan Huỳnh Bảo, lo lắng nói,
Phan Huỳnh Bảo nhìn Điển Thanh Mây, lạnh lùng nói: “Di Mây, cháu không muốn phải sống trong bóng tối, bổ cháu cũng không cần phải chịu tổn thương nữa, ông ấy là một người đàn ông tuyệt vời, dựa vào cái gì mà ông ấy phải khiến bản thân mình đau khổ như vậy?”
“Cậu nói bậy bạ cái gì? Huỳnh Bảo Nhi là mẹ tôi, thằng khốn này, cậu đang nói bậy…” “Tôi nói bậy sao? Tại sao chúng ta không tự minh kiểm tra nhi.”
Phan Huỳnh Bảo dùng một tay bắt lấy tay của Trần Quân Phi, lạnh lùng nhìn Trần Quân Phi rồi nói.
“Câu..” Trần Quân Phi bị lời nói của Phan Huỳnh Bảo chọc tức, sắc mặt tái nhợt.
Mà lúc này, sắc mặt của Huỳnh Bảo Nhi cũng trắng bệch như tờ giấy, sốc đến độ không nhận ra minh đang ở đâu, đầu óc cô đã bị chuyện này làm choáng váng, mơ hồ.
Đầu tiên, Điển Thanh Mây nói rằng Phan Huỳnh Đức đã chết từ lâu, bây giờ chính Phan Huỳnh Bảo lại nói rằng cậu ấy là con ruột của cô.
Tại sao cô lại không có ấn tượng gi về việc mình đã sinh ra Phan Huỳnh Bảo?
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
“Xin lỗi, Bảo Nhi, về chuyện này, chúng tôi vẫn luôn giữ bi mật với chị.”
Dưới sự cố chấp của Huỳnh Bảo Nhi, tất cả mọi người đều tập trung tại nhà họ Trần.
Trần Thanh Vũ ngồi bên cạnh Huỳnh Bảo Nhi với về mặt áy náy, ôm Huỳnh Bảo Nhi vì sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện vì không chịu nổi khi nghe về cái chết của Phan Huỳnh Đức.
Điển Thanh Mây nói với Huỳnh Bảo Nhi về việc Phan Huỳnh Đức đã cấy ghép trái tim cho Huỳnh Bảo Nhi. Kể từ khi biết tin, cô như chết lặng, chỉ ngồi im đó không nhúc nhích, không biết là đang nhìn Điền Thanh Mây hay đang nghĩ gì?
“Bảo Nhi, em không sao chứ? Em đừng làm anh sợ.” Nhìn thấy cơ thể cứng ngắc của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ vô cùng lo lắng.
“Cho nên, tất cả các người đều biết hết đúng không? Chi có tôi? Chi có tôi là không biết gì cà có phải hay không?”
Một lúc lâu sau, Huỳnh Bảo Nhi dùng sức đầy Trần Thanh Vũ ra, nhìn Trần Thanh Vũ và Điển Thanh Mây, khàn giọng nói.
“Đây là nguyên vọng của cậu ta.” Trần Thanh Vũ giải thích, mím môi nhìn sắc mặt tái nhợt của Huỳnh Bào Nhi.
“Tại sao lại làm như vậy tại sao?”
Huỳnh Bảo Nhi mất kiểm soát cảm xúc của mình, điên cuống nằm tóc của bản thân, hét lên vi Trần Thanh Vũ và Điển Thanh Mây.
“Khi chúng tôi biết… thi đã quá muộn… Huỳnh Bảo Nhi, chị có biết em ghen tị với chị đến mức nào không? Em ghen ti vì chị có thể khiến cho anh Đức dùng cà mạng sống của mình để bào vệ. Anh ấy nói sẽ cùng em kết hôn, chỉ để chi có thể yên tâm, anh ấy xử lý tốt mọi chuyện, chính là để chi không biết chuyên này, để chị không cần cảm thấy áy náy.”
“Cho nên các người đã giấu tôi đến mười hai năm, có phải không?”
Nước mắt Huỳnh Bảo Nhi tràn mi, cô đau khổ che lại vị trí trái tim, đau đớn thờ dốc, hét lên với Điển Thanh Mây và Trần Thanh Vũ.
Nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đau đớn khổ sở, Trần Thanh Vũ muốn bước tới, nhưng Trần Quân Phi lại đi trước một bước.
“Mẹ, hai người chúng ta cùng roi khỏi đây đi.”
Trần Quận Phi hung hăng nhìn Trần Thanh Vũ, diu Huỳnh Bảo Nhi và nói.
“Quân Phi.” Trần Thanh Vũ trầm mặt nhìn Trần Quân Phi.
“Ông già, tốt nhất ông nên nghĩ cách