Có lẽ do sự kiên trì và tình yêu của Điền Thanh Mây dành cho Phan Huỳnh Đức đã mới khiến Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy khổ sở.
“Chị muốn đến thăm anh Đức Điền Thanh Mây dịu dàng nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nói.
Hôm nay Huỳnh Bảo Nhi đến đây chủ yếu là thăm Phan Huỳnh Đức.
Điền Thanh Mây trông coi Phan Huỳnh Đức nhiều năm như vậy mà vẫn kiên trì như trước, tình cảm này Huỳnh Bảo Nhi đều nhìn thấy cả.
Nếu Phan Huỳnh Đức còn sống có lẽ sẽ cảm động trước tình cảm kiên trì của Điền Thanh Mây nhỉ?
Huỳnh Bảo Nhi theo Điền Thanh Mây đi xuống tầng hầm nhìn người bên trong quan tài dung mạo của Phan Huỳnh Đức vẫn còn trẻ trung như trước, Huỳnh Bảo Nhi cười nói: “Giờ chị già như vậy rồi, không biết Phan Huỳnh Đức có nhận ra chị hay không “Nói bậy không à, chị già gì đâu? Hơn nữa, dù cho chị có trở thành gì đi nữa thì chắc chắn anh Đức sẽ nhận ra Điền Thanh Mây khẽ cười nói với Huỳnh Bảo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi vuốt ve gương mặt của Phan Huỳnh Đức trong quan tài băng, nghĩ đến những chuyện đã qua, đôi mắt không kìm được mà rưng rưng nước. Những giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống quan tài thủy tinh, mang theo nỗi bi thương không nói nên lời.
“Bảo Nhi, chị đừng khổ sở nữa, nếu thấy chị như vậy thì chắc chắn anh Đức cũng không vui vẻ gì đâu.” Điền Thanh Mây tiến đến chạm vào vai Huỳnh Bảo Nhi, nói.
Huỳnh Bảo Nhi cần môi, cổ đè nén cảm xúc của mình, ngồi xuống đất với Điền Thanh Mây. Sau khi bình phục tâm trạng thì mới nhìn bà ấy nói: “Thanh Mây, chị… chị muốn hỏi em… Những năm qua, em có vui không?”
Mang danh là kết hôn nhưng chỉ là vợ trên danh nghĩa, không có được điều gì cả, chỉ mãi lo trông coi thi thể của Phan Huỳnh Đức, cuộc sống như the, Điền Thanh Mây thật sự vui vẻ ư?
“Ừm, em rất vui.” Điền Thanh Mây nhìn Huỳnh Bảo Nhi, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Huỳnh Bảo Nhi chăm chú nhìn Điền Thanh Mây hồi lâu, sau đỏ lau những vệt nước mắt vương trên má, mím môi nói: “Thật sự vui ư?”
Bạn tốt của bà là Vũ Khả Hân cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, Huỳnh Bảo Nhi cũng yên tâm. Thế nhưng Điền Thanh Mây vẫn khiến bà đau lòng như vậy, bà muốn Điền Thanh Mây có được hạnh phúc thật sự chứ không phải hạnh phúc hư ảo thể này.
“Bảo Nhi, chị không hiểu tâm trang của em đâu. Có thể gả cho anh Đức, trở thành vợ anh ấy, tuy tất cả chỉ là lừa mình dối người, nhưng em vẫn vui vẻ mà chịu đựng. Chẳng phải tình yêu là như vậy hay sao? Có người thầm lặng bảo vệ tình yêu, em chính là người như thế. Điều khiến em vui nhất chính là lúc được trở thành vợ anh ấy, biết rõ anh ấy không yêu mình nhưng em không hối hận chút nào. Vì em đã cố gắng, nên cũng không hối hận.”
“Điền Thanh Mây, nếu có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại Phan Huỳnh Đức ư?” Huỳnh Bảo Nhi mang ánh mắt phức tạp nhìn Điền Thanh Mây, lẩm bẩm nói.
“Có chứ, nếu con người thật sự có kiếp sau, em vẫn muốn gặp lại anh ấy, dù cho anh ấy có không yêu em đi chăng nữa.” Sự si tình và cố chấp của Điền Thanh Mây khiến Huỳnh Bảo Nhi không thốt nên lời.
Bà cầm chặt tay Điền Thanh Mây đặt lên ngực mình, nói: “Nếu Phan Huỳnh Đức còn sống, nhất định sẽ yêu…”
“Không.” Điền Thanh Mây dịu dàng vuốt ve vị trí trái tim của Huỳnh Bảo Nhi, vẻ mặt vẫn toát lên vẻ ung dung bình thản như thế.
“Bảo Nhi, chị không hiểu Phan Huỳnh Đức đâu.” Huỳnh Bảo Nhi giật mình nhìn Điền Thanh Mây.
“Anh Đức là một người rất dứt khoát, anh ấy đã từ chối em từ trước rồi, cũng nói rõ là anh ấy không yêu em, anh ấy chí yêu chị mà thôi. Dù cho em có làm nhiều chuyện hơn nữa thì tình cảm anh ấy dành cho em chỉ là áy náy mà thôi, không phải tình yêu.”
“Vậy em…”
“Nhưng em tình nguyện..” Điền Thanh Mây chớp mắt một cái, trên gương mặt tinh xảo đó hiện lên vẻ tinh nghịch.
“Bảo Nhi, em tình nguyện yêu Phan Huỳnh Đức, cả đời.”
“Sao rồi? Đến nhà họ Phan nói gì với Điền Thanh Mây vậy? Nhìn em có vẻ buồn lầm.” Tối đến, Trần Thanh Vũ ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi, lo lắng hỏi.
Từ sau khi trở về từ nhà họ Phan, Huỳnh Bảo Nhi vẫn im lặng như thế, khiến cho Trần Thanh Vũ lo lắng không thôi.
“Trần Thanh Vũ, anh nói xem, Điên Thanh Mây thật sự hạnh phúc ư?” Huỳnh Bảo Nhi xoay người nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ, mờ mịt hỏi.
Trần Thanh Vũ nghe vậy thì chỉ nhướng mày, ngón tay mập mờ lượn quanh cánh môi của Huỳnh Báo Nhi, nói: “Cô ấy nói mình hạnh phúc à?”
“Em ấy nói mình rất hạnh phúc”
“Vậy có nghĩa, chỉ là em cảm thấy Điền Thanh Mây đáng thương, thế nhưng cô ấy cảm giác mình hạnh phúc, đó mới là hạnh phúc đấy.”
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không tốt cho cơ thể đầu Trần Thanh Vũ thấy Huỳnh Bảo Nhi như muốn nói gì nữa thì ôm eo bà, nói.
Người đàn ông mà Huỳnh Bảo Nhi nhớ mãi không quên kia, cứ để cho thời gian dần xóa bỏ vậy. Bà năm trong ngực Trần Thanh Vũ, khẽ cắn môi, đành nghe lời mà đi ngủ.
Quán bar The Radio.
“Quân Phi, hòm nay anh bị sao vậy? Thô bạo thật đó.” Một người phụ nữ nhìn Trần Quần Phi đang cày cấy trên người mình, nhịn không được thở doc, nói.
Trần Quân Phi nheo mắt lại, nằm tóc người phụ nữ đó, động tác càng mạnh bạo hơn.
“Im miệng cho tôi.”
Người phụ nữ bị dáng vẻ của Trần Quân Phi hù dọa, một câu cũng không dám nói, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Không biết qua bao lâu, lúc cô ta muốn bất tỉnh thì Trần Quân Phi đã giải tỏa xong. Anh đá văng người phụ nữ trên giường, cúi người nhặt