Trần Quân Phi nghe ra một chút manh mối, anh nheo mắt lại nhìn Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi.
Chẳng trách từ khi Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi về nước, Trần Quân Phi luôn có cảm giác kỳ la. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Huỳnh Bảo Nhi khi nói chuyện với Trần Thanh Vũ như thế này, anh cũng hiểu ra một ít. Chắc chắn Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi đã có chuyện gì che giấu anh.
Trần Thanh Vũ cùng Huỳnh Báo Nhi đưa bé Gạo Tẻ ra công viên đi dạo. Trần Quân Phi không đến công ty mà yêu cầu tài xế quay xe lại đến bệnh viện, Lê Hoàng An vừa đi làm thì bị Trần Quân Phi túm lấy.
Cậu ta đau đầu nhìn Trần Quân Phi nói: “Á. em nói này.
Anh lại làm sao đấy?”
“Trước đây bố cậu đã từng đến Provence đúng không? Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn Lê Hoàng An, giọng nói dường như lạnh đi mấy phần.
Lê Hoàng An nhìn Trần Quân Phi không hiểu chuyện gi, sau đó gật đầu: “Đúng rồi, hình như đã đến Provence. Làm sao vậy? Chẳng lẽ bố không thể đến Provence à?”
“Ông già của cậu ở nước ngoài có thông tin liên lạc nào không?” Trần Quân Phi cau mày, liếc Lê Hoàng An hỏi.
“Có, anh muốn làm gì?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi Lê Hoàng Long” Trần Quân Phi nhìn Lê Hoàng An nói.
Lê Hoàng An giao phương thức liên lạc với Lê Hoàng Long cho Trần Quân Phi, Trần Quân Phi ngay lập tức gọi điện thoại cho Lê Hoàng Long.
Lê Hoàng Long giả vờ tỏ ra rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Trần Quân Phi.
“Bánh Gạo, sao lại rảnh rồi gọi điện thoại cho chủ thể này?”
“Đừng gọi cháu là Bánh Gạo.” Trần Quân Phi không hài lòng nói.
Lê Hoàng Long cười vang, trêu đùa nói: “Bố mẹ cháu đều gọi cháu như vậy, khi còn bé chủ cũng gọi cháu như vậy, lúc đó cháu có phản đối đâu. Nói chuyện chính đi, cháu có chuyện gì muốn tìm chủ à?”
“Trước đây chú có đến Provence tìm bố mẹ cháu không?” Trần Quân Phi nói thẳng.
Lê Hoàng Long không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe Trần Quân Phi hỏi chuyện này.
Khi biết được Trần Quân Phi gọi điện thoại cho mình, Lê Hoàng Long cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Anh ta biết rất rõ, chắc hẳn Trần Quân Phi đã phát hiện ra điều gì đó nên mới gọi cho anh ta.
“Đúng vậy.”
Lê Hoàng Long không hề giấu giếm, chỉ gật đầu nói.
Khi Trần Quân Phi nghe thấy Lê Hoàng Long nói, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương đã được bao phủ bởi một tia sáng nhàn nhạt: “Ra là thế, chú tìm bố mẹ cháu là có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là để hồi tưởng về quá khứ thôi. Bọn chú đã quá lâu không gặp nhau rồi. Chẳng lẽ chú đến Provence mà không được phép trò chuyện với bố mẹ cháu sao?” Lê Hoàng Long nói với Trần Quân Phi với vẻ mặt đầy ý vị.
Vẻ mặt của Trần Quân Phi vô cùng lạnh lùng và đáng sợ, anh lạnh lùng uy hiếp Lê Hoàng Long: “Lê Hoàng Long, chú đừng nói dối cháu, cũng đừng xem cháu như đứa trẻ ba tuổi nữa? Mẹ cháu có chuyện gì sao? Hay là bố cháu có chuyện gì?”
“Bánh Gạo, bây giờ chú có chuyện cần làm, hay là..”
“Nếu chú dám ngắt điện thoại, cháu ngay lập tức gọi cho vợ chú và nói chú đang nuôi nhân tình bên ngoài.”
Chỉ một câu đe dọa của Trần Quân Phi, Lê Hoàng Long không dám ngất điện thoại.
Suy cho cùng, Lê Hoàng Long rất thích vợ mình. Mặc dù trước đây anh ta hơi lỗ mãng nhưng cũng không dám gây ra nội chiến trong gia đình.
“Bánh Gạo, cháu đừng mang chuyện này ra để uy hiếp chú.
Chuyện này có thể gây ra chiến tranh gia đình đấy.”
“Nếu chú không nói với cháu thì chú tự mình gánh lấy hậu quả đi. Nếu chủ không nói, cháu sẽ gọi điện cho vợ chú ngay lập tức”
“Thằng nhóc độc ác này.” Lê Hoàng Long xụ mặt xuống, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nói ra tình trạng cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi cho Trần Quân Phi.
“Mọi chuyện đều là như vậy. Sau khi nói với Trần Quân Phi tất cả kết quả kiểm tra, Lê Hoàng Long mím môi lại.
“Bà ấy có thể sống được bao lâu nữa?” Trần Quân Phi nằm chặt điện thoại trong tay, nhỏ giọng hỏi.
“Nếu giữ gìn tốt thì chắc sẽ sống được lâu, nhưng mà cháu cũng biết đẩy, thể chất của mẹ cháu sẽ càng ngày càng yếu đi khi tuổi càng ngày càng lớn. Cho nên chủ khuyên các cháu, tốt nhất nên bảo vệ tốt mẹ cháu. Nhưng các cháu cũng đừng quá bi quan, tình hiện tại của mẹ cháu rất tốt. Chỉ cần không có chuyện gì kích động tới bà ấy thì sẽ không có gì nguy hiểm cả. Cũng chính vì cơ thể mẹ cháu hơi yếu, cho nên sống được tới bây giờ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì rồi.” Lời của Lê Hoàng Long, làm sao Trần Quân Phi lại không biết? Lúc Huỳnh Bảo Nhi còn trẻ đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, vẫn là may mắn khi sống được tới ngày hôm nay.
“Chú có biết vị bác sĩ đông y nào nối tiếng không? Tây y đã không có biện pháp, vậy thì thuốc đông y chắc chắn có thể cứu được mẹ cháu”
“Tại sao chú lại không nghĩ ra biện pháp này nhi? Chờ một chút, chú biết một bác sĩ rất giỏi về đông y, chủ sẽ cung cấp thông tin liên lạc cho cháu. Cháu hãy mời ông ấy về nhà họ Trần, để ông ấy điều trị cơ thể cho mẹ cháu, chắc chắn Huỳnh Bảo Nhi sẽ ngày càng tốt lên.”
Sau khi nói chuyện điện thoại với Lê Hoàng Long, Trần Quân Phi lập tức cho người liên hệ với bác sĩ đông y mà Lê Hoàng Long nói đến. Thật trùng hợp, bác sĩ đông y này hiện đang ở thủ đô.
Trần Quân Phi ngay lập tức quyết định đi tìm vị bác sĩ đông y này và mời đến nhà họ Trần cho bằng được. Phan Huỳnh Bảo cũng đang tìm bác sĩ cho Huỳnh Bảo Nhi, như thể các cậu có thần giao cách cảm, cả hai anh em đều tìm đúng một vị bác sĩ, Mà Phan Huỳnh Báo đã tới nhà vị bác sĩ đông y này rồi thì Trần Quân Phi mới xuất hiện. Sau khi Trần Quân Phi nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo ở đây, hai con mắt nhìn như muốn rơi ra.
“Sao cậu lại ở đây?” Trần Quân Phi xụ mặt, chỉ vào Phan Huỳnh Bảo với vẻ mặt khó tin hỏi. Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn Trần Quân Phi, dáng vẻ lười biếng nói: “Tại sao anh lại ở đây thì tôi cũng chính vì thế mà ở đây.”
Khóe mắt Trần Quân Phi đột nhiên co giật, quay đầu lại nhìn vị bác sĩ đã già đang ngồi cách đó không xa.
“Tôi là Trần Quân Phi. Tôi muốn mời ông đến nhà họ Trần một chuyển, tổn bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.”
Vị bác sĩ già liếc Trần Quân Phi và nói: “Cậu không phải là anh em với đứa trẻ này