“Em chỉ vui quá thôi.” Hoàng Song Thư hơi lúng túng lấy ngón tay lau sạch nước mắt đọng nơi viền mi. “Ngốc ạ” Sao Trần Quân Phi lại không biết lý do Hoàng Song Thư rơi lệ chứ.
Anh củi đầu, hôn lên mí mắt cô, nơi đáy mắt tỏa ra ánh sáng ảo mờ.
Nhìn Trần Quân Phi hoàn toàn chẳng để tâm xung quanh, Trương Cúc Hoa siết chặt năm đấm.
Cô ta cụp mặt, che đi đôi con ngươi đen nhánh đã phủ lên một tầng âm hiểm. “Cậu chủ, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, cậu với cô Thư chuẩn bị lên thôi.” Quản gia đi qua nhắc nhở Trần Quân Phi thời gian đã đến.
Trần Quân Phi gật đầu. Anh đưa tay, nắm lấy tay Hoàng Song Thư, đi từng bước lên khán đài.
Hôm nay, người tham dự hôn lễ phần lớn đều là bạn của Trần Quân Phi trong giới kinh doanh, cũng có cả Phan Huỳnh Bảo và Vũ Khả Hân nữa.
Vũ Khả Hân nhìn hình ảnh Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư hòa hợp hạnh phúc, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Vũ Hoàng Nam đứng bên cạnh, thấy Vũ Khả Hân trông như sắp khóc, ông không kiếm được mà vươn tay, nằm trọn bàn tay Vũ Khả Hân, sau đó cất giọng trầm lằng: “Bây giờ thắng bé rất hạnh phúc, không phải em nên vui vẻ hay sao?”
“Ừm, em vui lầm, em tin rằng, Vân Hạ và Thanh Vũ cũng sẽ rất vui.” Vũ Khả Hân lấy lại tinh thần, đáp lại Vũ Hoàng Nam. “Ừ, anh cũng tin rằng họ đã thấy được dáng vẻ hạnh phúc của con trai mình.”
Vũ Hoàng Nam dịu dàng ôm eo Vũ Khá Hân, nhẹ giọng bảo, “Hoàng Nam, có một điều em chưa từng nói với anh, đó là đời này có thể kết hôn, trở thành vợ chồng với anh chính là chuyện hạnh phúc nhất của em”
Vũ Khả Hân chớp mắt, ngắm từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt Vũ Hoàng Nam mà thốt lên “Anh cũng vậy. Cả đời này, người anh thích nhất chính là em.” Vũ Hoàng Nam đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên nếp nhăn nơi khóe mắt Vũ Khả Hân.
Điền Thanh Mây đứng gần đó nhìn cảnh tượng đằm thắm của Vũ Hoàng Nam và Vũ Khả Hân bằng con mắt hâm mộ đong đầy. “Dì Mây, thợ chụp ảnh đó rất được đấy.”
Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi đang đeo nhẫn cho Hoàng Song Thư trên khán đài, thản nhiên nói với Điền Thanh Mây như vậy.
Điền Thanh Mây nghe thể thi bất giác đỏ bừng mặt lên: “Huỳnh Bảo, sao. cháu lại biết?”
Điền Thanh Mây mở phòng triển lãm tranh, và thế là có một nhiếp ảnh gia người Pháp ngày nào cũng đến phòng triển lãm của bà. Phan Huỳnh Bảo đã phát hiện từ lâu, suy cho cùng anh ấy cũng là đàn ông, nhìn lướt qua cũng thấy được nhiếp ảnh gia đó thật sự coi trọng Điền Thanh Mây.
Nói đến thì Phan Huỳnh Bảo cũng hài lòng lam, bởi anh ấy đã cho người điều tra nhiếp ảnh gia đó rồi, và kết quả nhận được là người ấy hiện chẳng có bất kỳ vấn đề gì đáng chê trách cả. “Di Mây, bố cũng mong di có thể quên ông ấy đi.” Phan Huỳnh Bảo nhìn chằm chằm Điền Thanh Mây bằng ánh mắt sáng rực khiến đáy mắt Điền Thanh Mây thoáng hiện chút hốt hoảng.
Bà ấy cúi đầu, đôi mắt chan đầy ẩm áp: “Ừ, dì biết, ông ấy là người tốt, di sẽ suy nghĩ xem”
“Trời ơi, những thứ này là gì đây? Hóa ra trước kia cô Thư là loại người như vậy à?” trước, tôi còn nghe nói cô ta lên giường với bác sĩ chăm sóc em gái mình cơ, nhưng mà không ngờ, chuyện như thể này cũng có Xem ra cậu Quân Phi bị lừa này đúng là có trò hay để coi rồi”
Thấy hội trường bỗng trở nên ồn ào, đang không rõ chuyện gì xảy ra, Phan Huỳnh chợt nhìn thấy cảnh Hoàng Song Thư bị những gã vệ sĩ chơi đùa đang được phát ngay trên màn ảnh lớn trước mặt mình, đây chính là video Trần Quân Phi ngược đãi Hoàng Song Thư khi xưa.
Lúc ấy, vì thật sự đã tức đến lại thêm tính cách vô cùng cực đoan và vặn vẹo, Trần Quân Phi mới làm ra loại chuyện quả đáng này với Hoàng Song Thư. . Ngôn Tình Sủng
“Song Thư.” Trần Quân Phi nhìn gương mặt trở nên tái nhợt của Hoàng Song Thư, mặt anh cũng trắng toát ra. Họ vẫn luôn muốn quên chuyện này đi, nhưng đâu có ai ngờ rằng ngay tại bữa tiệc đính hôn của họ, video này lại xuất hiện?
“Tắt nó đi, có nghe không, tắt” Trần Quân Phi quay đầu, giận dữ hét lên với nhân viên làm việc với mắt đỏ tươi. “Nếu ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
Trần Quân Phi ôm hông Hoàng Song Thư, hét về phía những người có mặt tại đây.
Chẳng ai trong hội trường dám lên tiếng cả, thế nhưng, ánh mắt của họ khi nhìn Hoàng Song Thư vẫn để lộ sự khinh bỉ cùng cực. Hoàng Song Thư bị những ánh mắt đó nhìn đến mức tấm lưng thoáng chốc cứng đờ.
Môi cô run rẩy, sắc nhợt nhạt như thể bị ngâm vào nước tẩy màu. Cô nghĩ mình có thể quên chuyện xảy ra ngày đó, bởi cô yêu Trần Quân Phi. Dù cho Trần Quân Phi có đối xử với mình như thế, Hoàng Song Thư đều cảm thấy đó là do chính bản thân cô.
Nếu cô không bị tên bác sĩ đó uy hiếp, nếu cô có thể dũng cảm hơn thi đã chang làm ra chuyện có lỗi với Trân Quân Phi. “Song Thư, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Quân Phi nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoàng Song Thư, anh đưa tay nắm lấy tay cô, rồi cất giọng khàn khàn. Hoàng Song Thư mím môi, mặc cho Trần Quân Phi đỡ mình rời khỏi hội trường hệt như một tượng gỗ.
Trương Cúc Hoa ngồi trong đám người nhìn gương mặt xám như tro tàn của Hoàng Song Thư với khóe miệng nhếch lên.
Hành động cong môi cười thoảng qua của người phụ nữ này bị Phan Huỳnh Bảo nhay bén tóm được.
Phan Huỳnh Bảo dùng ánh mắt buốt giá nhìn chằm chằm Trương Cúc Hoa. Sau khi nhận ra ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo, cô ta lập tức quay về trạng thái ban đầu, đồng thời nở nụ cười mim với Phan Huỳnh Bảo, trông hệt như một con thú vô hai.
Con người Phan Huỳnh Bảo toát ra sự âm u lạnh lẽo.
Phan Huỳnh Bảo không tin sự việc kỳ lạ này không phải do