Sau khi Trần Quân Phi rời khỏi, cả phòng ngủ lập tức trở lại tĩnh lặng, Bánh Quy nắm trong lòng Hoàng Song Thư, mở to đôi mất phượng xinh đẹp, con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh yêu ớt tái nhợt của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư cúi đầu, rưng rưng hôn lên trán Bánh Quy đang nằm trong lòng mình, lẩm bẩm: “Bánh Quy, bay giờ mẹ phải làm sao đây?”
Giữa cô và Trần Quân Phi, còn có thể ở bên cạnh như trước kia được sao?
Những chuyện mà cô cố gắng quên đi, lại bị phơi bày ra ánh sáng thêm một lần nữa, hiện tại Hoàng Song Thư đã không biết chính mình phải làm sao nữa rồi.
Hôn lễ của Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư vốn đã được tất cả mọi người ở thủ đô chú ý, nhưng mà… Video khó coi của Hoàng Song Thư và những bảo vệ đó bị đua ra ngoài. Rốt cuộc những video đó là như thế nào, từ đầu mà có, không một người nào biết, ngay cả bản thân Trần Quân Phi cũng không biết.
Trong hôn lễ, Trần Quân Phi đã cảnh cáo truyền thông, không được truyền tin này ra ngoài. Nhưng mà, ngày hôm sau, khắp thủ đô vẫn lan truyền những lời đồn đãi về hôn lễ.
Những lời nói sắc bén đó đã tần công Hoàng Song Thư. Từ tối hôm qua, Trần Quân Phi ngồi mãi ở khách sạn chờ Hoàng Song Thư, nhưng từ đó đến giờ cô vẫn không đến.
Ngày hôm sau, Trần Quân Phi vừa mới trở về nhà họ Trần đã nhận được cuộc gọi của thư ký, nói rằng chuyện trong hôn lễ đã bị tung ra ngoài.
Đôi mắt Trần Quân Phi lạnh lùng đến đáng sợ, anh dùng tốc độ nhanh nhất để đến công ty. Thư ký đưa những tờ báo sớm nhất trong hòm nay cho Trần Quân Phi.
Nội dung trong báo đều là cánh hôn lễ hôm qua, thậm chí còn có video quay lại, Trần Quân Phi nằm chặt tờ báo, vẻ mặt vốn âm trầm khủng bố càng trở lên lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. “Những tờ bảo này là như thế nào?”
Mặt Trần Quân Phi sầm xuống, giọng nói sắc bén lạnh lùng hỏi thư kỷ. “Tôi cũng không biết rõ, nhưng sáng nay những tờ báo này bắt đầu lưu truyền khắp thủ đô..” Thư ký dè dặt nhìn Trần Quân Phi, sau đó mới lắp bắp giải thích. “Lập tức thu mua các tòa soạn phát hành những tờ báo này, còn nữa, điều tra xem ai là người bán thông tin cho tòa soạn.”
Coi lời cảnh cáo của anh là gió thoảng bên tai sao? Xem ra, những người này thật sự muốn tìm cái chết rồi. “Vâng ạ” Thư ký nhìn Trần Quân Phi, rồi lập tức rời khỏi văn phòng.
Sau khi thư ký ra ngoài, Trần Quân Phi đã đập một cái thật mạnh lên trên bàn làm việc. “Chuyện này anh định xử lý thế nào?” Lúc Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy những tờ báo này đã lập tức gọi video cho Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi mím môi mỏng, ngón tay khó chịu day day mũi, lạnh nhạt nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”
“Tốt nhất là như vậy, hiện tại tôi nghi ngờ, có người đang nhằm vào Hoàng Song Thư” Phan Huỳnh Bảo gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt nặng nề nhìn Trần Quân Phi nói. “Tôi biết.”
Nếu như mà không có người nhắm vào, Hoàng Song Thư sẽ không liên tục bị công kích như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc đối phương là ai? Trần Quân Phi đã từng cho người đi điều tra, nhưng mà không tra ra gì cả? Người công kích Hoàng Song Thư che giấu rất tốt, đến cả Trần Quân Phi cũng không cách nào tra ra được. “Bây giờ tôi đang nghi ngờ hai người, vì gần đây anh nên cẩn thận một chút, cần phải bảo vệ Hoàng Song Thư thật cẩn thận.” Phan Huỳnh Bảo nói xong thì cúp điện thoại
. “Cậu Bảo, bây giờ muốn đi Minh Cường thấy Phan Huỳnh Bảo cúp điện thoại, cung hỏi anh ấy. Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo ánh lên sự lạnh lùng nhàn nhạt, vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi đến văn phòng luật
Văn phòng luật Minh Cường vô cùng hoang mang nhìn Phan Huỳnh dường như không ngờ rằng đột nhiên anh ấy lại muốn đến văn phòng luật sư.
Nhưng mà Minh Cường là người thông minh, không hỏi quá nhiều.
Phan Huỳnh Bảo đến văn phòng luật sư, nói thẳng muốn tìm Lâm Tấn Sang, rất nhanh Lâm Tấn Sang đã đi tới.
Lâm Tần Sang mặc bộ âu phục được thiết kế riêng, gương mặt đẹp trai mang theo ý cười nhàn nhạt, anh ta đưa tay ra, lịch thiệp nói: “Anh Huỳnh tìm tôi là vì có vụ án nào muốn tôi xử lý sao?”
“Câu Sang đây có bản lĩnh Sau khi Phan Huỳnh Bảo bắt tay với Lâm Tấn Sang, ngồi xuống ghế, gương mặt anh ấy không biểu hiện chút cảm xúc nào mà nhìn Lâm Tấn Sang cười nhạo nói. Lâm Tấn Sang nghe vậy nhưng tỏ vẻ không hiểu, anh ta thả lỏng tay: Huỳnh Bảo, anh đang nói gì vậy? Sao tôi thấy hơi khó hiểu?”
“Không hiểu sao? Nghe không hiểu là tốt nhất, tốt nhất cậu nên cầu nguyện tôi vĩnh viễn không nằm được cái đuôi của cậu, nếu không chỉ bằng những chuyện mà cậu đã làm, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu.”
Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng đứng dậy, nhìn Lâm Tấn Sang cười nhạo một tiếng rồi xoay người đi khỏi chỗ này.
Nhìn bóng dáng Phan Huỳnh rời đi, đôi Lâm Tấn
Sang dần trở nên âm u.
Quả nhiên, Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ anh ta? Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ anh ta từ khi nào?
Có điều, cho dù Phan Huỳnh Bảo muốn điều tra anh ta cũng phí công mà thôi.
Vì những tư liệu về thân phận của anh ta, muốn điều tra cũng không thể điều tra ra được sơ hở gì. “Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ, chuyện này làm tôi thấy hơi lo lắng.” Giữa trưa, trong quán cà phê Dịch Thiên, khu ghế ngồi VIP
Trương Cúc Hoa đeo kính râm đi vào, sau khi nghe Lâm Tấn Sang nói, gương mặt cô ta càng thêm lo lắng.
Cô ta biết Phan Huỳnh Bảo đã chĩa mũi dùi về cô ta ngay từ đầu, chỉ là không ngờ rằng trực giác của Phan Huỳnh Bảo lại nhạy bén như vậy.
Nghĩ đến đây, cả người Trương Cúc Hoa đều rơi vào bất an. “Gần đây em nên làm việc thông minh hơn một chút”
Ánh mắt Lâm Tấn Sang nhìn Trương Cúc Hoa, cất giọng nói lạnh nhạt.
“Tin tức nóng trong hôn lễ, đối với Hoàng Song Thư mà nói chính là một đả kích chí mạng, tôi sẽ khiến cho Hoàng Song Thư chủ động rời xa Trần Quân Phi.”
Trương Cúc Hoa cong cong đôi môi đỏ tươi, ánh mắt lóe lên cảm xúc nhất định phải được.
“Tốt nhất là như thế. Con ngươi