Lê Phương Trúc bước ra từ sau lưng Huỳnh Khánh Đông.
Và hành động này của cô đã khiến Huỳnh Khánh Đông thoáng chốc sợ hãi.
Anh ấy nghĩ Lê Phương Trúc sẽ bỏ mình thôi.
Vì đi theo anh ấy, Lê Phương Trúc sẽ phải chịu khổ.
Còn nếu đi theo người đàn ông khác, có khi Lê Phương Trúc sẽ được sống một cuộc sống sung túc đủ đầy.
Nhưng mà Lê Phương Trúc chỉ đưa tay ra dấu, con người trong suốt nhìn chằm chằm Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi không hiểu động tác tay của Lê Phương Trúc, mà anh biết Lê Phương Trúc không nói được.
Bằng đôi mắt đầy nỗi bi thương, Trần Quân Phi nhìn Lê Phương Trúc, nghẹn ngào bảo: “Hoàng Song Thư, em… có nhận ra anh không? Anh là Trần Quân Phi… Em nói anh nghe đi, em thật sự không nhận ra anh sao?”
Trong mắt Trần Quân Phi là muôn vàn sầu muộn và đau khổ, Anh cứ nhìn Lê Phương Trúc và lẩm bẩm bằng chất giọng khản đặc.
Trước biểu cảm cô đơn và khổ sở của người đàn ông, Lê Phương Trúc không biết làm thế nào.
Nhưng mà cô không phải Hoàng Song Thư, cô là Lê Phương Trúc.
Là Lê Phương Trúc của Huỳnh Khánh Đông.
Lê Phương Trúc quay đầu, ôm lấy Huỳnh Khánh Đông như thể đang nói với Trần Quân Phi rằng cô sẽ không rời xa Huỳnh Khánh Đông đâu.
Trần Quân Phi lào đảo lùi về sau một bước.
Hành động dứt khoát và kiên định của Lê Phương Trúc đã chứng minh cho Trần Quân Phi thấy cô muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông.
“O bên cậu ta em có hạnh phúc không?”
“Lê Phương Trúc rất hạnh phúc.” Huỳnh Khánh Đông lạnh nhạt nhìn Trần Quân Phi, sau đó đưa tầm nhìn ra hướng cây cỏ ở ngoài sân, “Mặc dù tôi không biết thân phận thật sự của anh, nhưng tôi vẫn biết anh rất có tiền.
Song có tiền không hẳn là hạnh phúc.
Mặc dù tôi không có tiền, nhưng tôi có một Lê Phương Trúc thật lòng với tôi.
Lê Phương Trúc đã quên hết mọi thứ rồi, quên hết những gì đã qua.
Lê Phương Trúc của bây giờ không buồn, không lo.
Cô ấy rất hạnh phúc.”
Huỳnh Khánh Đông biết Trần Quân Phi có thể nghe hiểu lời mình nói có ý gì.
Nhìn Lê Phương Trúc bằng ánh mắt xót xa, Trấn Quân Phi khàn giọng nói: “Cậu và cô ấy không can don đến chỗ khác đâu.
Tôi sẽ không tới quấy rầy cô ấy nữa.”
“Này, cô ấy chi là Lê Phương Trúc thôi.”
Thấy dáng vẻ cô độc và đau khổ của Trần Quân Phí, trong lòng Huỳnh Khánh Đông cũng hơi khó chịu, nhưng anh ấy không muốn nhượng bộ, Vất và lắm anh ấy mới nắm được hạnh phúc thuộc về mình, làm sao mà nhượng bộ được chứ?
Trần Quân Phi nghe vây thì đánh ánh mắt sâu thẳm nhìn sang Huỳnh Khánh Đông.
Mà Huỳnh Khánh Đông cũng nhìn lại anh một cách chẳng hề sợ hãi.
Trần Quân Phi cô đơn lắc đầu, anh cất giọng khàn khàn: “Tôi biết.”
Trần Quân Phi lào đào rời khỏi đây.
Bóng lung người đàn ông ấy trông vô cùng lẻ loi và khổ sở.
Lê Phương Trúc nhìn bóng lưng Trần Quân Phi, rồi chẳng hiểu sao, hốc mắt cô bỗng đỏ lên.
Cô đưa tay, dường như muốn giữ Trần Quân Phi lại, nhưng rồi lại ngắm kìm ý định đó xuông.
Huỳnh Khánh Đông nhìn Lê Phương Trúc, nhẹ giọng hỏi: “Phương Trúc, em thấy đau lòng cho người đàn ông đó ư?”
Đau lòng?
Lê Phương Trúc lắc đầu, cô cầm tay Huỳnh Khánh Đông, rồi viết vào lòng bàn tay anh ấy mấy chữ với nụ cười vui vẻ lạ thường.
Cô đang nói cho Huỳnh Khánh Đông biết rằng cô muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông, chỉ muốn ở bên Huỳnh Khánh Đông thôi.
Huỳnh Khánh Đông cầm tay Lê Phương Trúc thật chặt, sau đó dang tay ra, ôm chầm lấy cô.
Anh ấy tựa cằm vào bà vai Lê Phương Trúc, tự lẩm bẩm rằng: “Phương Trúc, chúng ta ở bên nhau cả đời được không em? Anh sẽ đổi xử tốt với em, anh chỉ đối xử tốt với một mình em.”
“Vậy nên em đừng rời xa anh được không? Anh không có người thân, không có gì cả.
Anh chỉ muốn có một mái ấm và không phải sống một mình nữa thôi.” Huỳnh Khánh Đông vùi đầu vào lòng Lê Phương Trúc, những giọt nước mắt không biết đã rơi xuống từ bao giờ.
Anh ấy rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Từ ảnh mắt mà người đàn ông vừa tới nhìn Lê Phương Trúc, anh ấy có thể nhận ra người đó thực sự rất yêu cô, vậy Lê Phương Trúc đúng thật là vợ của người đó ư? Anh ấy dùng thủ đoạn hèn hạ giữ Lê Phương Trúc ở lại bên mình khi Lê Phương Trúc không nhớ không nhớ gì cả, anh ấy làm đúng hay sai đây?
Loại thủ đoạn đáng khinh này thật sự là ổn chứ?
Huỳnh Khánh Đông không biết… Anh ấy cũng không biết rốt cuộc phải làm gi bây giờ.
Cuối cùng, Huỳnh Khánh Đông không đưa Lê Phương Trúc rời khỏi đây, Ho chỉ tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của mình, một cuộc sống bình thường như trước, ở vùng ngoại ô cách xa thành phố.
… “Anh biết rồi.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi đang ngồi trên bàn ăn với sắc mặt năng nề.
Minh Cường đã báo với anh ấy việc Trần Quân Phi đã biết chuyện về Hoàng Song Thư.
Phan Huỳnh Bảo đau lòng nhìn Trần Quân Phi, anh ấy nhẹ giọng nói: “Không phải em cố ý giấu giếm anh, chỉ là tình trạng hiện tại của Song Thư vô cùng phức tạp.
Em đã cho người đi đieu tra rồi.
Song Thư không chi bị huỷ khuôn mặt, mà còn bị phá cả giọng nói, bây giờ cô ấy đã trở thành người câm.
Mà điều quan trọng nhất là hiện tại Song Thư rất hạnh phúc.
Cô ấy và Huỳnh Khánh Đông ở bên nhau rất vui vẻ ! Có thể quên hết lửa hận tình thủ trước kia, đối với Hoàng Song Thư mà nói có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Phan Huỳnh Bảo không muốn phá hỏng niềm hạnh phúc và sự bình yên không dễ có được của Hoàng Song Thư.
“Nhưng mà cô ấy là vợ anh.” Trần Quân Phi bình tĩnh nhìn Phan Huỳnh Bảo, lẩm bẩm.
Nghe vậy, con ngươi Phan Huỳnh Bào hơi tối lại.
Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, cô ấy là mẹ của Bánh Quy, là cô chủ nhà họ Trần.
Nhưng mà thầy dáng vẻ ngây thơ, không buồn không lo của cô ấy, em lại không đành lòng.”
Mặc dù Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư đều đã buông bỏ những chuyện trước kia, song chuyện gì đã xảy ra chính là đã xảy ra, căn bản không có cách nào thay đổi.
Trần Quân Phi không ngờ Phan Huỳnh Bảo cũng không muốn, “Để cô ấy tự lựa chọn đi.” Phan Huỳnh Bảo bỗng nhìn Trần Quân Phi với vẻ kiên định rồi nói.
Cơ thể Tran Quân Phi bắt ngo cứng lại,