Đây là lần đầu tiên Huỳnh Khánh Đông dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Võ Thanh Ngân, cô ấy ngây người nhìn bóng lưng Huỳnh Khánh Đông, cho đến tận khi không thể nhìn thấy anh ấy nữa mới thôi, Võ Thanh Ngân lập tức cởi tạp dễ trên người ra, cô ấy thấy biểu cảm trên mặt Huỳnh Khánh Đông vừa rồi rất kỳ quái, thật sự lo lắng Huỳnh Khánh Đông đã gây ra chuyện gì đó rồi.
Lúc Huỳnh Khánh Đông đi vào cửa hàng quần áo, cửa hàng đã đóng cửa, anh ấy đi hỏi những cửa hàng xung quanh.
Những chủ cửa hàng ở đó nói cho Huỳnh Khánh Đông biết, Lê Phương Trúc đã đi theo một người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp trai, bọn họ còn nói, người kia là một ông chủ có tiền.
Mặt Huỳnh Khánh Đông xám như tro tàn, anh ấy lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Phương Trúc.
Lúc Hoàng Song Thư nghe thấy tiếng di động vang lên, chuyện đó đã là một tiếng sau rồi, cô vừa thức dậy đã nghe thấy điện thoại mình đang reo.
Hoàng Song Thư cầm lấy di động, sau khi nhìn tên người gọi, cô lập tức nhận cuộc gọi.
Phương Trúc, em ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới kết nối đã nghe thấy giọng nói sốt ruột đến lạ thường của Huỳnh Khánh Đông.
Chỉ cần không nhìn thấy Hoàng Song Thư, Huỳnh Khánh Đông sẽ luôn khuẩn trương như vậy.
Hoàng Song Thư nhìn người đàn ông đang lái xe, ngón tay gỗ nhẹ lên di động.
Đây là cách Hoàng Song Thư trả lời Huỳnh Khánh Đông, trước kia bọn họ đã thống nhất ám hiệu với nhau.
Huỳnh Khánh Đông nghe thấy Hoàng Song Thư nói mình không có vấn đề gì, trong lòng anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Em gửi định vị cho anh, nói cho anh biết giờ em đang ở đâu.” Huỳnh Khánh Đông nói xong liền cúp máy Hoàng Song Thư nhắn lại hai chữ “đừng lo”.
Huỳnh Khánh Đông nhìn chằm chằm hai chữ kia, nhìn hối lâu, sau đó mới cô đơn đi về nhà.
Hoàng Song Thư nói không có việc gì, han là sẽ không có viec gi dâu nhi? Huỳnh Khánh Đông biết ro, bây giờ Hoàng Song Thư đang ở bên cạnh ai.
“Mẹ, bố, chủ, con dẫn Song Thư đến đây thăm mọi người, có phải đã rất lâu rồi mọi người không gặp cô ấy đúng không?” Trần Quân Phi không đến chỗ nào khác, anh dẫn Hoàng Song Thư đến nghĩa trang nhà họ Trần, Anh ấy đưa Hoàng Song Thư đến trước bia mộ Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi, còn có Phan Huỳnh Đức và nói với bọn họ.
Hoàng Song Thư đứng phía sau Trần Quân Phi, nghe giọng nói nghẹn ngào của anh, không hiểu sao trái tim của cô lại hơi khó chiu.
“Bố mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, Quân Phi đã trường thành, không còn là đứa bé tùy hứng trước đây nữa, nếu Song Thư cảm thấy hạnh phúc, con sẽ để cô ấy toại nguyên.
Con vẫn luôn rất hâm mộ tình yêu của chủ dành cho mẹ, con cũng hy vọng mình có thể làm được như chủ, chỉ cần người mình yêu được hạnh phúc thì cho dù bản thân thế nào cũng không oán không hối hận.”
Trần Quân Phi nhỏ giọng nói xong, nhin chăm chú vào bia mộ một hồi lâu rồi đứng dậy, nắm lấy tay Hoàng Song Thư nói: “Đi cùng với anh đi.”
Hoàng Song Thư ngơ ngẩn nhìn Tran Quân Phi, há miệng nhưng không nói nên lời.
Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư đi khỏi chỗ này.
Sau khi ngồi lên xe, anh lập tức lái xe đến biệt thự cạnh biển, Ngôi biệt thự này rất tinh xảo, Trần Quân Phi kéo Hoàng Song Thư ngồi trên bãi biển, cười nhẹ nói : “Chỗ này có đẹp không? Trước kia anh đã mua cho em, anh còn từng nói sau này lúc nào nghỉ phép chúng ta sẽ đến đây nghỉ mát, còn đưa theo con trai của chúng ta.”
Vốn dĩ Trần Quân Phi rất đẹp trai, khi cười rộ lên như thế này, càng làm cho người ta thấy hơi động lòng.
Hoàng Song Thư ngẩn người nhìn vẻ mặt đau khổ của Trần Quân Phi, hơi chân chừ, rồi cắn mạnh đôi môi, dùng di động gõ từng chữ.
“Tôi không phài vợ anh.”
Trần Quân Phi đối xử với cô như vậy, đơn giản chỉ vì anh coi cô là vợ anh mà thôi.
Nhưng mà, tên của cô là Lê Phương Trúc, không phải vợ Trần Quân Phi mà.
Cơ thể Trần Quân Phi thoảng chốc hơi căng thẳng.
Anh chăm chú nhìn Hoàng Song Thư, nhìn lâu thật lâu, sau đó vẻ mặt anh mang theo một chút cô đơn nói: “Đúng vậy, em không phải.”
Bởi vì em không muốn nhớ ra chuyện em là vợ của anh.
Song Thư, nếu đây là điều em hy vọng… Nếu..
toàn bộ những chuyên này đều là điều em muốn, vậy… anh sẽ cho em toại nguyện.
Hoàng hôn dần dần buông xuống, vầng sáng nhàn nhạt dừng ở trên mi mắt Hoàng Song Thư, làm cho cô nhịn không được mà che đôi mắt lại.
Ngay lúc này Trần Quân Phi lại ôm chặt lấy cơ thể Hoàng Song Thư, hơi thở nam tính nóng rực làm cho bờ lưng của cô cũng cứng lại.
Đôi môi mỏng lại càng run rẩy kịch liệt.
Trần Quân Phi kề sát tai Hoàng Song Thư, thấp giọng nói: “Hoàng Song Thư, em hạnh phúc không?”
Nếu như cô thật sự vui vẻ, vậy thì, quên đi cũng không sao.
Trái tim Hoàng Song Thư có chút khổ so, không biết qua bao lâu, Hoàng Song Thư mới nhin Trần Quân Phí, nhẹ nhàng gật đầu, Cô và Huỳnh Khánh Đông ở bên nhau rất vui vè, mỗi ngày tuy rằng rất bình thường và cũng rất bận rộn, nhưng mà lại rất vui vẻ hạnh phúc.
Cô không có kỷ ức, không có cái gì cả, những ngày ở bên cạnh Huỳnh Khánh Đông, cứ giống như là thiên đường vậy.
Đôi mắt Trần Quân Phi lộ ra những tia bi thương và bất lực.
Anh che phủ gương mặt Hoàng Song Thư, cười nhẹ một tiếng, đứng dậy rồi kéo Hoàng Song Thư lên, nói: “Vui vẻ là được.”
Em vui vẻ, anh cũng sẽ… vui vẻ!
Trên đường trở về, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi không ai nói chuyện với nhau.
Hoàng Song Thư vẫn luôn lặng lẽ quan sát vè mặt Trần Quân Phi, phát hiện ngũ quan của người đàn ông lộ ra hơi thở u ám kỳ lạ, mà hơi thờ kia không hiểu sao lại khiến cho Hoàng Song Thư cảm thấy đau đớn.
Rõ ràng chưa bao giờ gặp người đàn ông này, vì sao cô lại đau khổ? Rốt cuộc là… vì sao? “Đi thôi” Trần Quân Phi cho Hoàng Song Thư đến trước hèm nhỏ bên ngoài nhà Huỳnh Khánh Đông, mở cửa xe, dùng giọng điệu nặng nề nói với Hoàng Song Thu.
Nhìn Trần Quân Phi mở cửa xe, Hoàng Song Thư ngồi trên xe có hơi hoàng hốt, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư không xuống xe, con người hơi u ám, tiếp tục nói: “Em muốn ở với anh sao?”
Giống như là bị lời nói