Đôi mắt của Lâm Thanh Tùng liếc nhìn về phía Lê Hoàng An một cách nguy hiểm.
Lê Hoàng An có mối quan hệ quen biết khá rộng rãi ở thủ đô, Lâm Thanh Tùng cũng vẫn luôn truy tìm Trương Thiên Toàn nhưng cũng không tìm được.
Lâm Thanh Tùng nghĩ, nếu không ai trong số những người của anh ấy tìm được Trương Thiên Toàn, có lẽ phía bên này của Lê Hoàng An đã có manh mối gì rồi cũng không chừng.
"Trương Thiên Toàn, con người này rất gian xảo.
Người của anh liên tục tìm anh ta cũng không tìm được, huống chỉ là tôi bên này."
Lê Hoàng An liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, đáy mắt xẹt qua một sự lạnh lùng mờ nhạt.
“Xem ra, sự việc lần này không phải là do Trương Thiên Toàn làm." Đôi mắt của Trần Quân Phi nặng trĩu, chuyển hướng nhìn đến Phan Huỳnh Bảo
"Nếu không phải Trường Thiên Toàn thì còn có thểlà ai chứ?"
Trần Thanh Thảo khó hiểu nhìn Trần Quân Phí.
Ngoài Trường Thiên Toàn ra, còn ai muốn đưa Lê
Châu Sa đi?
Có lẽ nào là…..
Trái tim Trần Thanh Thảo đột nhiên run lên, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Thanh Thảo, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo liếc nhìn một cách nguy hiểm: "Gạo Tẻ, có phải em đã nghĩ ra cái gì rồi đúng không?"
Phan Huỳnh Bảo rất nhạy bén, mà Trần Quân Phi và Lâm Thanh Tùng cũng không ngoại lệ.
Hoàng Song Thư nhìn thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Thanh Thảo, cô cũng lo lắng nhìn Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo nắm chặt lòng bàn tay của mình, hít một hơi thật sâu và nói: “Em...!không nghĩ ra cái gì cá."
“Thật sao?" Trần Quân Phi nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một lúc lâu, như thể bản thân không tin những gì mà Trần Thanh Thảo nói,
“Anh hai, chẳng lẽ anh không tin những gì em nóisao?" Thấy Trần Quân Phi nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Trần Thanh Thảo càu nhàu một tiếng rồi nở nụ cười mỉa mai.
Trần Quân Phi liếc nhìn Trấn Thành Thào, sau đó nhìn về phía của Lâm Thanh Tùng và Phan Huỳnh Bảo
"Tôi nghĩ đến một người, có thể là cô ta đã đưa Lê Châu Sa đi."
"Vũ Phương Thủy." Đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo tràn đầy khí lạnh, khuôn mặt của vốn dĩ đã rất đáng sợ nay lại càng kinh khủng hơn.
Nghe thấy cái tên này, Trần Thanh Thảo kinh hãi mở to mắt, cô nhìn khuôn mặt tuấn tủ lạnh lùng đến đáng sợ của Phan Huỳnh Bảo, lắc đầu: "Anh hai, sẽ không phải là chị ấy làm đâu."
Cô bé tận mắt nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã rời khỏi thủ đô, làm sao có thể là Vũ Phương Thủy được chứ? Nhất định không phải là Vũ Phương Thùy làm.
“Gạo Tẻ, em có điều gì che giấu bọn anh sao?"
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang nói giúp Vũ Phương Thủy, sắc mặt Phan Huỳnh Bảo tối sầm xuống, nhìn chăm chăm vào Trần Thanh Thảo
Sau khi cổ của Trần Thanh Thảo có rút lại mới lúng ta lúng túng nói: “Lần trước cục cứng của chi ba bị chị dắn đi, sau đó được anh Lê Hoàng An cứu về ấy.Sau đó có một ngày, chị ấy gọi điện thoại cho em nói rằng chị ấy đã bị thương.
Sau khi chữa trị vết thương cho chị ấy, chị ấy nói mình đã không còn muốn cổ chấp chuyện đã qua nữa, cũng không muốn tiếp tục cổ chấp với anh ba nữa.
Chị ấy dự định buông bỏ sự ám ảnh với anh ba, em còn cho chị ấy một ít tiền để chị ấy rời đi, em đích thân tiến chị ấy rời khỏi đây.
“Em chắc chắn là cô ta đã rời đi rồi sao?" Lê Hoàng An vuốt cằm nhìn Trần Thanh Thảo đang run rầy nói.
Trần Thanh Thảo thấy Lê Hoàng An có vẻ như không tin tưởng mình, cô bé nâng quai hàm lên, bày ra vẻ mặt tức giận nói với Lê Hoàng An: "Bây giờ anh không tin tưởng em sao? Hay là anh nghĩ em sẽ cùng với Vũ Phương Thùy đưa chị ba đi?"
"Gạo Tẻ, em không cần kích động như vậy, anh chỉ hỏi em, em khẳng định nhìn thấy Vũ Phương Thùy rồi đi sao?"
Thấy tâm trạng của Trần Thanh Thảo kích động như vậy, Lê Hoàng An ấn huyệt thái dương và đau đầu nói.
Trần Thanh Thảo cong môi, liếc mắt nhìn Lê Hoàng An, ánh mắt lúng túng nói: "Em không biết nhưng mà em đã nhìn thấy chị ấy bước vào ga xe lửaChị ấy đã nói sẽ không cố chấp như thế này nữa, nhất định sẽ không xuống dốc như vậy nữa.
Lê Hoàng An quay đầu lại, liếc nhìn Phan Huỳnh Bào, Trần Quân Phi và Lâm Thanh Tùng.
Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy người đàn ông này đều lộ ra ý vị sâu xa dị thường.
Mà Hoàng Song Thư càng ngày càng lo lắng hơn, nếu Lê Châu Sa thực sự rơi vào tay của Vũ Phương Thùy, sợ rằng là...
Vũ Phương Thủy đã càng ngày càng trở nên điên cuồng, với sự si tình của Vũ Phương Thủy đối với Phan Huỳnh Bảo, sợ rằng cô ta sẽ làm ra nhiều chuyện đáng sợ với Lê Châu Sa, nghĩ đến kết quả này, trong lòng mọi người tràn ngập lo lắng và phiền muộn.
“Rốt cuộc chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một lúc lâu sau, Hoàng Song Thư không thể im lặng được nữa, hiện tại cô rất lo lắng cho Lê Châu Sa.
"Em sẽ đi tìm Châu Sa." Phan Huỳnh Bảo đứng dậy và dửng dưng bước lên lầu.
Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo, ảnh mắt của Hoàng Song Thư đầy vẻ phức tạp và lo lắng.
Trần Quân Phi vươn tay ra, vòng tay qua ôm eo của Hoàng Song Thư, nhẹ nhàng động viên: “Đừng lo lắng, cậu ấy từ có lý của mình.“Quân Phi, thân thể của anh vừa mới hồi phục, em giúp anh đi ngủ nghỉ trước nha?" Hoàng Song Thư liếc nhìn Trần Quân Phi rồi thở dài nói,
Trần Quân Phi không từ chối, sau khi anh liếc nhìn Lê Hoàng An và Lâm Thanh Tùng thì đứng dậy và rời khỏi đây.
Mọi người rời đi hết, chỉ còn ba người Trần Thanh Thảo, Lâm Thanh Tùng và Lê Hoàng An bị bỏ lại trong phòng khách.
Sau khi Trần Thanh Thảo vừa mới bị Lê Hoàng An tra hỏi về tung tích của Vũ Phương Thủy, trái tim của cô bé bây giờ như đang bị treo lên, lo lắng vô cùng.
Cô bé liếm môi, ngồi vào vị trí bên cạnh Lê Hoàng An, sợ hãi mở đôi mắt to đẹp nhìn Lê Hoàng An, lúng túng nói: "Chị ba sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không? Nhất định không phải là Vũ Phương Thủy làm,
em chính mắt nhìn thấy Vũ Phương Thủy rời đi rồi mà."
"Gạo Tẻ, em vẫn còn quá ngây thơ" Lê Hoàng An nhìn thấy đến bây giờ Trần Thanh Thảo vẫn còn nói thay cho Vũ Phương Thủy, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.
Trấn Thanh Thào hoảng hốt nhìn Lê Hoàng An, đội môi tái nhợt, cô bé cắn chặt môi, vẻ mặt mờ do có chút khó coi nhưng lại kiên quyết nhìn Lê Hoàng Annói: "Chị ấy sẽ không nói dối em “
"Lâm Thanh Tùng, hai người chúng ta mở rộng phạm vi tìm kiếm ở thủ đô, nhất định có thể tìm được Vũ Phương Thủy"
Sau khi Lê Châu Sa biến mất, Lâm Thanh Tùng đã phong tỏa toàn bộ thủ đô, trong thời gian ngắn như vậy, Vũ Phương Thủy không thể dẫn Lê Châu Sa rời khỏi thủ đô được.
Khả năng duy nhất chính là Vũ Phương Thủy vẫn còn ở trong thủ đô, cô ta dẫn theo