Lâm Thanh Tùng nhìn Phan Huỳnh Bảo đang ngồi đối diện, trong tay Phan Huỳnh Bảo đang ôm một đứa trẻ, đôi môi thâm thủy nói: “Cô muốn tìm Phan Huỳnh Bảo sao?"
“Đúng vậy, anh đưa cho Phan Huỳnh Bảo nghe điện thoại đi, tôi muốn nói chuyện Phan Huỳnh Bảo." Giọng nói của Vũ Phương Thủy trở nên điên cuồng và háo hức, cô ta không ngừng thúc giục Lâm Thanh Tùng.
Lâm Thanh Tùng đưa mắt ra hiệu cho Phan Huỳnh Bảo, dường như đang hỏi ý kiến Phan Huỳnh Bảo rằng như vậy liệu có được hay không.
Phan Huỳnh Bảo gật gật đầu, yêu cầu Lâm Thanh Tùng nhấn nút loa ngoài trên điện thoại.
Rất nhanh, giọng nói của Vũ Phương Thủy từ trong điện thoại truyền ra ngoài.
"Phan Huỳnh Bảo, tôi biết anh đang ở dây Lê
Châu Sa đã bị tôi bắt giữ.
Hiện tại chắc anh đang rất lolắng đúng không?"
"Vũ Phương Thủy, mục đích của cô là gì, cô cử nói
Phan Huỳnh Bảo nhếch môi, vẻ mặt hết sức vô
di."
cam.
"Ha ha ha...!tôi tưởng anh sẽ trốn tôi cả đời này đấy.
Huỳnh Bảo...!Huỳnh Bảo...!Phan Huỳnh Bảo...!Vũ Phương Thủy như muốn phát điện, gọi đi gọi lại tên Phan Huỳnh Bảo.
Lê Châu Sa đang bị Vũ Phương Thùy trói, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Bảo.
Giọng điệu quen thuộc như một nhát dao cứa vào trái tim Lê Châu Sa một cách mãnh liệt, nước mắt của cô ấy không thể kiềm chế mà cứ từ từ chảy ra.
Phan Huỳnh Bảo, anh thực sự còn sống, đồ đổi trá...!đồ khốn nạn...!sao anh có thể đối xử với em như thế này.
“Vũ Phương Thủy, nói cho tôi biết mục đích của cô là gì, cô muốn như thế nào mới chịu thả Châu Sa ra?" Phan Huỳnh Bảo không có thời gian rành nghe những lời nói điên điên khùng khủng của Vũ Phương Thủy, vẻ mặt của anh ấy khá căng thẳng, lạnh lùng nói với Vũ Phương Thủy ở phía bên kia điện thoại,
Vũ Phương Thủy nghe xong cười khúc khích, saukhi cười xong, cô ta sở sở mái tóc của mình, trầm giọng cười nói: "Rất đơn giản.
Tôi muốn anh đến một căn nhà đen nhỏ ở đường Hà Nam một mình lúc năm giờ rưỡi chiều nay.
Anh có nghe rõ tôi nói không? Tôi nói là một mình anh đến
Sau khi nói xong, Vũ Phương Thùy lập tức cúp điện thoại.
"Anh ba." Trần Thanh Thảo từ trên lầu đi xuống, sắc mặt tái nhợt nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Cho dù bây giờ Trần Thanh Thảo không muốn tin, nhưng vào lúc này cô bé vẫn phải tin.
Vũ Phương Thùy thực sự thực sự đã bắt Lê Châu Sa di.
Chính là Vũ Phương Thủy, suy cho cùng sự việc lần này là chị ta hại Lê Châu Sa.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Trần Thanh Thảo ngân ngắn nước, như thể cô bé sắp khóc đến nơi rồi.
“Chuyện này không phải lỗi của em." Phan Huỳnh Bảo làm sao không biết Trần Thanh Thảo đang nghĩ gì.
Anh ấy đặt điện thoại xuống và nhẹ nhàng an ủi Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo sụt sịt mũi, nhìn Phan Huỳnh Bảo với đôi mắt đắm lệ, nhấc chân lên và đi về phíaPhan Huỳnh Bảo, ôm lấy cơ thể của anh ấy.
"Anh ba, là do em không tốt, là do Gao Tẻ không
tot."
"Ngốc quá, đừng khóc, em phải giúp anh chăm Sóc Lê Long cho tốt, biết không?"
“Lê Long? Là ai vậy?" Trần Thanh Thảo sụt sịt mũi,
khó hiểu hỏi.
“Là con của anh và Châu Sa, tên là Phan Lê Long."
“Anh ba đặt tên cho đứa nhỏ rồi sao?" Trần Thanh Thảo cần thận xem xét cái tên đó rồi cười nói.
"Ừ" Phan Huỳnh Bảo chạm vào mái mềm mại của đứa trẻ, rồi nhẹ nhàng cười: "Cái tên này có cả họ của anh và Châu Sa, long là rồng, anh hy vọng sau này thằng bé cũng sẽ mạnh mẽ cương nghị như rồng vậy."
"Anh ba, anh có muốn đến đó không?" Khi Trần Thanh Thảo nghe những lời đó, đôi mắt của cô bé lại thoảng một nỗi lo lắng bồn chồn,
“Vì cô ta nhất định yêu cầu anh đến đó, nếu anh không đến cô ta nhất định sẽ không từ bỏ.
Đáy mắt của Phan Huỳnh Bảo tràn đầy khí lạnh Chuyện Phan Huỳnh Bảo muốn làm, không ai có thể ngăn cản, bạn Lâm Thanh Tùng luôn có mặt ở đó cũng không ai nói gì.Vũ Phương Thùy gọi điện thoại đến gặp Phan Huỳnh Bảo, nếu Phan Huỳnh Bảo không xuất hiện, với sự điên cuồng của Vũ Phương Thủy lúc này chỉ sợ sẽ làm hại Lê Châu Sa.
Năm giờ chiều, Trần Quân Phi nhờ Lê Hoàng An chờ Phan Huỳnh Bảo đến Hà Nam, nhưng Lâm Thanh Tùng lại không có xuất hiện ở đó.
Không ai biết Lâm Thanh Tùng đã làm gì, có lẽ có thứ gì đó đã cản trở Lâm Thanh Tùng, mọi người đều không ai nói gì.
Khi đến vùng Hà Nam, Phan Huỳnh Bảo một mình xuống xe, đi về phía nơi Vũ Phương Thủy nói.
Ở đây dân cư thưa thớt, tín hiệu không tốt lắm, Vũ Phương Thùy ở nơi này chỉ sợ là có dụng ý khác cũng không chừng.
Sau khi Phan Huỳnh Bảo tìm thấy ngôi nhà nhỏ màu đen, anh ấy lạnh lùng đứng ở trước cửa, gọi tên Vũ Phương Thủy.
“Vũ Phương Thủy, tôi là Phan Huỳnh Bảo
Vài phút sau, cánh cửa sắt rách nát và gì sét từ từ được mở ra.
Vào lúc này, khuôn mặt tái nhợt của Vũ Phương Thủy mới từ từ lộ ra.
Nhìn thấy khuôn mặt của Vũ Phương Thủy Phan Huỳnh Bảo không cảm xúc nói: “Lê Châu Sa dạng ởVũ Phương Thủy cười tùm tìm một tiếng, tiêu chọc: “Anh đang sợ hãi Lê Châu Sa ở trong tay của tôi sẽ chịu thiệt sao?"
"Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi." Sắc mặt của Phan Huỳnh Bảo tối đen lại, biểu cảm trong mắt anh ấy dần trở nên đặc biệt dữ tợn hơn.
Vũ Phương Thủy có hơi sợ hãi khi Phan Huỳnh Bảo nhìn mình như thế, cô ta bật cười.
“Phan Huỳnh Bảo, anh thật sự chưa chết, thật tốt...!anh không chết, tôi không phải bị ảo giác, đúng không?"
Lần trước lúc nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo mang đứa trẻ đi, Vũ Phương Thủy còn luôn nghĩ rằng có lẽ mình bị ảo giác, Phan Huỳnh Bảo đã từng dịu dàng với cô ta như vậy sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô ta.
"Lê Châu Sa như thế nào rồi?” Thấy Vũ Phương Thủy đang nhìn mình ám ảnh đến phát điện, gương mặt Phan Huỳnh Bào nghiêm nghị lại, đầy Vũ Phương Thủy ra, anh ấy hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Vũ Phương Thùy và hỏi.
"Có muốn gặp Lê Châu Sa không?" Vũ Phương Thủy nghe thấy Phan Huỳnh Bào đang muốn tìm Lê Châu Sa, những đường trên khuôn mặt di dagớm ghiếc, thậm chí còn biến dạng dần trở nên đặc biệt xấu xí.
Đôi mắt của cô ta dẫn đò lên, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm như muốn giết người.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với Lê Châu Sa, tôi nhất định sẽ chôn sống cô.
Phan Huỳnh Bảo nheo đôi mắt sâu thẳm, chế nhạo trước lời giễu cợt lạnh lùng và ma quái của Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thùy nghe xong lời này, không khỏi bật cười.
Sau khi cười xong, cô ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn Phan Huỳnh Bảo, mia mai nói: "Anh muốn tôi bị chôn sống sao? Được