Vũ Phương Thùy sẽ không vô duyên vô có cười đến mức thể lượng đến như vậy, chắc chắn là cô ta đã làm điều gì đó.
Nếu không, Vũ Phương Thùy sẽ không biến thành bộ dạng như thế này.
Vũ Phương Thùy nghe xong, cô ta khẽ nhưởng lông mày, cười khẩy một tiếng rồi thờ ở nhìn Phan Huỳnh Bảo: "Phan Huỳnh Bảo, tôi đã nói rồi, tôi không có được anh thì tôi cũng sẽ tuyệt đối không để cho bất cứ ai có được anh đâu."
"Huỳnh Bảo" Lê Châu Sa nhìn sự kiên quyết và hung tàn trên gương mặt của Vũ Phương Thủy.
Giống như là nhớ ra điều gì đó, sắc mặt cô ấy trắng bệch nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo sa sầm mặt mày, anh ấy nắm lấy cánh tay của Lê Châu Sa, ánh mắt thâm trầm nhìn Liê Châu Sa và lắc đầu.
Anh ấy kêu Lê Châu Sa đừng có lo lắng như vậy.
Xem thử rốt cuộc là Vũ Phương Thủy muốn làm cái gì trước đã.
Vũ Phương Thủy lấy ra một chiếc điều khiển từ xa,cười đến mức run hết cả người nhìn Phan Huỳnh Bảo, khẽ nói: "Phan Huỳnh Bảo...!tôi yêu anh đến như thế mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh nói xem...!tôi phải làm gì với anh đây? Hừm? Ô, rốt cuộc là tôi phải làm gì với anh đây? Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi, anh nói thử xem có được hay không?"
Sau một tiếng vang “đùng", cả căn nhà bắt đầu trở nên lắc lư.
Phan Huỳnh Bảo ôm chặt lấy cơ thể của Lê Châu Sa, ôm cô ấy vào trong lồng ngực.
"Phan Huỳnh Bảo...!tay của anh...!đâu mất rồi?" Sau một trận trời rung đất lở, Lê Châu Sa mới bắt lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Cũng chính vào lúc này, cô ấy phát hiện không ngờ Phan Huỳnh Bảo lại không có một tay.
Sắc mặt Lê Châu Sa trở nên trắng bệch và thậm
chỉ là đáng sợ.
Ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Bảo, âm thanh khàn khàn gọi anh ấy.
Gương mặt anh tuấn của Phan Huỳnh Bảo căng
chặt đến cùng cực.
Anh ấy ngoảnh đầu nhìn Lê Châu
Sa, đáy mắt hiện lên một tia bị thương nhàn nhạt.
"Đã không còn nữa rồi"
Sau khi Lê Châu Sa nghe xong, nước mắt tràn ngập khắp hốc mắt.
Sau đó cô ấy hít sâu một hơi dài rồi lắc đầu nói với Phan Huỳnh Bảo: "Không sao cả, emsẽ ở bên cạnh anh
không có một tay cũng chẳng sao cả.
Cho dù hai tay của Phan Huỳnh Bảo đầu không còn nữa thì Lê Châu Sa cũng sẽ vẫn ở bên cạnh anh ấy mà thôi.
Có cô ấy ở đây, cô ấy sẽ không để cho bất kì ai làm tổn thương đến Phan Huỳnh Bảo đầu.
Phan Huỳnh Bảo giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của Lê Châu Sa, anh ấy hôn lên mi mắt của Lê Châu Sa và nói: “Châu Sa, chúng ta cùng nhau rời khỏi thế giới này...!cũng tốt"
Có thể rời khỏi thế giới này cùng với Lê Châu Sa đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói là một điều rất tốt, thật sự...!rất tốt.
Đúng vào lúc tất cả mọi thứ sắp sửa bị nuốt chứng, một đôi tay nắm chặt lấy Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa, kéo hai người họ ra bên ngoài.
Lê Châu Sa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ thâm trầm của Lâm Thanh Tùng.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng, trong lòng của Lê Châu Sa ít nhiều gì cũng có đôi chút phức tạp.
Cô ấy siết chặt nắm tay, lỗ mũi khẽ run rẩy.
"Thanh Tùng..."
"Đừng sở, anh sẽ cứu người ra nói dày LâmThanh Tùng hít sâu một hơi dài, nghiến răng nghiến lợi nói với Lê Châu Sa
khỏe mắt của Lê Châu Sa hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt.
Cô ấy chẳng nói ra được một câu nào, chỉ có thể cần chặt môi và nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Tùng.
Nhưng mà, không lâu sau cả căn nhà này đều bắt đầu sụp đổ.
Vũ Phương Thủy vẫn đang điên cuồng cười to tiếng.
Lê Châu Sa quay đầu, một cây xà ngang rơi mạnh xuống, đập trung vào đầu của Vũ Phương Thủy.
Vũ Phương Thủy vốn dĩ vẫn đang không ngừng cười một cách điên cuồng, bất chợt gương mặt cứng đờ lại, cả cơ thể ngã nhào xuống mặt đất, chẳng thể bò dậy nổi nữa.
Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã hôn mê bất tỉnh, đôi con người của Lê Châu Sa hiện lên một tia phức tạp nhàn nhạt.
Phan Huỳnh Bảo ôm Lê Châu Sa vào trong lòng.
Nhìn thấy Vũ Phương Thủy đã chết ngất, đáy mắt của Phân Huỳnh Bảo chẳng mang theo một chút tình cảm nào cả.
Đối với Phan Huỳnh Bảo mà nói, Vũ Phương Thủy có kết như thế này hoàn toàn là do có tà tự mìnhchuốc lấy.
Lúc Trấn Quân Phi và mọi người chạy đến, một mảng nơi đây đều đã sụp đổ hết thảy, trở thành một đồng hoang tàn.
Mà Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo, còn có cả Lâm Thanh Tùng lại bị chôn vùi ở bên trong ndi dó.
Sắc mặt của Trần Quân Phi và Lê Hoàng An trở nên vô cùng khó coi.
Hoàng Song Thư và Trần Thanh Thảo thì che kín miệng lại, không ngừng khóc than.
"Anh hai, phải làm sao đây? Anh ba và chị ba, còn có cả anh Thanh Tùng vẫn còn đang ở trong đó.
Phải làm sao đây?" Trần Thanh Thảo nắm lấy cánh tay của Trần Quận Phi, vẻ mặt hoảng loạn nói với Trần Quân Phi.
"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ tìm được bọn họ thôi." Trần Quân Phi hít sâu một hơi dài, anh vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của Trần Thanh Thảo và nói.
Trần Thanh Thảo hít hít lỗ mũi.
Cô bé nhìn Trần Quân Phi, chỉ có thể gật đầu, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Không lâu sau đội cứu viện đã đi tới, bọn họ đảo bởi ở trên mặt đất.
Nhưng mà con đàn bà diễn Vũ Phương Thủy đó biết rõ cấu tạo đất đai ở nơi này tới xấp mà lại còn làmra chuyện này, đúng thật là chui đầu vào chỗ chết
Còn đám người Phan Huỳnh Bảo bị chôn vùi ở dưới đất thì vẫn chưa chết.
Chủ yếu là vì Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng đã dùng cơ thể để che đi những đồ vật rơi xuống, chống đỡ một không gian nhỏ bé bảo vệ lấy Lê Châu Sa.
Bên trong rất tối, chẳng có cái gì cả.
Lê Châu Sa chẳng nghe thấy được bất cứ âm thanh gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt của Phan Huỳnh Bảo và Lâm Thanh Tùng.
Lê Châu Sa có chút hoảng loạn giơ tay ra sờ vào vị trí của Phan Huỳnh Bảo.
"Phan Huỳnh Bảo, anh sao rồi? Anh đang ở đâu?"
"Anh không sao...!Ngoan nào, chúng ta sẽ được cứu nhanh thôi.
Đừng sợ." Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi của Lê Châu Sa.
Sau khi anh ấy nặng nề kho khan một tiếng, trong ánh mắt hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt, nhẹ giọng nói với Lê Châu Sa.
Mũi của Lê Châu Sa mang theo một mùi vị chua xót nhàn nhạt.
Cô ấy ra sức bấu chặt vào vị trí lòng bàn tay, cánh môi khẽ run, nói: "Anh đừng có xảy ra chuyện gì, đừng có lừa em.
Nếu không thì cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh có nghe thấy chưa ""Được...!Anh sẽ không...!xảy ra chuyện gì cả.
Em cũng sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đều có thể song sót tro vě."
Hơi thờ của Phan Huỳnh Bảo dần dần trở nên yếu ớt vài phần, dường như cơ thể có chút không thể gắng gương nổi nữa rồi.
Cảm nhận được điều đó, Lâm Thanh Tùng lập tức vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Phan Huỳnh Bảo.
Đôi con người của người đàn ông ở bên trong bóng tối hiện lên một tia phức tạp và lo lắng
Sau khi Phan Huỳnh Bảo phát giác ra được động tác của Lâm Thanh Tùng, đôi đồng từ thấp thoáng tối sảm xuống.
Bên trong bóng tối, anh ấy và Lâm Thanh Tùng trao đổi ánh mắt với nhau.
Mở miệng, nhép môi cất lời cảm ơn với Lâm Thanh Tùng nhưng không phát ra một tiếng động.
Lâm Thanh Tùng rũ mí mắt xuống, che giấu đi sự âm đạm bên trong đáy mắt.
Anh ấy biết rằng Lê Châu Sa rất yêu Phan Huỳnh Bắc.
Nếu như Phan Huỳnh Bảo xảy ra chuyện gì thì chắc chắn Lê Châu Sa sẽ vô cùng buồn bài
Vì thế anh ấy sẽ bảo vệ Phan Huỳnh Bảo, bởi vì LêChâu Sa yêu người đàn ông này.
Chỉ cần là người mà Lê Châu Sa thích thì Lâm Thanh Tùng sẽ bảo vệ người đó cho đến cùng
Thời gian trôi