Vĩnh Kỳ...!là anh phải không? Vĩnh Kỳ
Trần Thanh Thảo không còn để ý cô gái kia đang nói gì trên sân khấu nữa, cô chạy vụt đến chỗ của Đinh Kiến Quốc với khuôn mặt đẫm lệ sau đó ôm chặt Đinh Kiến Quốc rồi tựa đầu vào lòng anh.
"Hả?" Tất cả mọi người ở đó giật mình vì cảnh tượng trước mắt, ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn Trần Thanh Thảo ôm Đinh Kiến Quốc, bởi vì hầu hết mọi người không ai không nghĩ đến chuyện Trần Thanh Thảo lại đột nhiên hành động như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Đinh Kiến Quốc nhận được một hành động tập kích bất ngờ như vậy.
Thật ra có vô vàn người phụ nữ muốn được ngủ cùng Đinh Kiến Quốc, thế nhưng chỉ có duy nhất Trần Thanh Thảo là thể hiện điều đó một cách lộ liễu như vậy.
Đinh Kiến Quốc định thần lại, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn Trần Thanh Thảo rồi dùng tay kéo người phụ nữ đang ôm chặt người anh ra.
"Người phụ nữ này, cô muốn ngủ cùng tôi ư?" Giọng nói lạnh lùng và gian trả không còn ấm áp và dịu dàng như ngày xưa nữa, trái tim của Trần Thanh Thảo như đang bị ai đó cứa vào từng nhát, cô mấp máy đôi mồi rồi nhìn khuôn mặt anh khác xa hoàn toàn với khuôn mặt của Vũ Vĩnh Kỳ ấy, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Nhìn thấy Trần Thanh Thảo bắt đầu khóc, bỗng nhiên trái tim của Đinh Kiến Quốc hơi run rẩy, cảm giác này trước giờ chưa từng xuất hiện bao giờ.
"Mau đưa người phụ nữ này ra ngoài, sau này không cho phép cô ta xuất hiện ở tập đoàn Đinh Vân nữa." Đinh Kiến Quốc liếc nhìn Trần Thanh Thảo bằng ánh mắt hung tợn, sau đó liếc qua đám nhân viên đã bị dọa cho khiếp sợ rồi ra lệnh.
Bảo vệ nhanh chóng chạy đến mời Trần Thanh Thảo đi ra ngoài, thế nhưng Trần Thanh Thảo vẫn đứng im nhìn chằm chằm về phía Đinh Kiến Quốc mà không nhúc nhích, cô nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Đinh Kiến Quốc cảm thấy vô cùng phiền phức, anh bước ra khỏi cửa với khuôn mặt đầy sự căng thẳng.
Trần Thanh Thảo gọi với theo sau Đinh Kiến Quốc: "Đứng lại, anh không được đi."
Những người có mặt tại đó lại một lần nữa hít thở sâu.
Cả Phú Quốc này, người dám dùng câu mệnh lệnh này để ra lệnh cho Đinh Kiến Quốc hầu như không hề tồn tại, người phụ nữ đó không những mặt dày dám đến tập đoàn Đinh Vân rồi ôm Đinh Kiến Quốc, giờ lại còn dám ra lệnh cho Đinh Kiến Quốc.
Những người ở đó, có người thì tỏ ra xem thường, người lại mừng trong lòng khi cảm thấy Trần Thanh Thảo sắp tiêu đời rồi.
"Người phụ nữ này, cô đừng có thử thách tính kiên nhẫn của tôi." Đinh Kiến Quốc quay đầu lại, hai hàng chân mày của anh chau lại với nhau rồi cất giọng lạnh lùng nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo loạng choạng lùi về phía sau, rồi sau đó lại lê từng bước về phía Đinh Kiến Quốc, cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đẫm nước.
Lúc này, đôi mắt ấy càng trở nên sáng và đẹp hơn bao giờ hết.
Sau khi cô bước đến trước mặt Đinh Kiến Quốc, đôi mắt ấy chớp chớp khiến hàng nước mắt chảy xuống, cô đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên ngực của Đinh Kiến Quốc rồi tiếp tục khóc.
"Muốn chết à, ai cho phép cô đụng vào người tôi." Đinh Kiến Quốc bị người phụ nữ này dùng ngón tay đụng vào người thì bỗng nhiên toàn thân run rẩy, khuôn mặt anh trở nên căng thẳng sau đó anh nắm lấy cổ tay của Trần Thanh Thảo rồi nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc bằng ánh mắt vô cùng kiên định khiến cho mọi người nghĩ rằng Đinh Kiến Quốc chính là chồng của cô vậy.
"Đồ điên." Ánh mắt Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo vô cùng khó hiểu, anh đẩy tay Trần Thanh Thảo ra khỏi người mình rồi rời khỏi đó một cách lạnh lùng.
Vĩnh Kỳ...!anh đừng đi...!Vĩnh Kỳ.
Trần Thanh Thảo đưa tay lên che miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn theo thân hình vạm vỡ của Đinh Kiến Quốc đang dần dần biến mất trước mặt cô.
Nước mắt đã ướt đẫm trên đôi gò má của cô, Trần Thanh Thảo không thể nào kìm nén thêm được nữa, cô chầm chậm quỳ xuống rồi ôm lấy đầu mình mà nức nở một cách đau đớn.
Vĩnh Kỳ...!em tìm thấy anh rồi, nhưng sao anh lại không nhận ra em, em phải làm sao đây?
Trần Thanh Thảo bật khóc nức nở như một đứa trẻ, tất cả mọi người đều nghĩ cô là đồ điên, nghĩ rằng cô là kẻ dở hơi muốn bám đuôi của Đinh Kiến Quốc.
Mấy ngày nay tâm trạng của Hoàng Song Thư không tốt, khuôn mặt cô mang một nét u sầu khó tả.
Lê Châu Sa nhìn thấy Hoàng Song Thư như vậy, cô ấy rất lo lắng cho cô, thậm chí cô ấy không đi làm mà ở nhà để ở bên cạnh Hoàng Song Thư, cô ấy còn dắt Hoàng Song Thư đi trung tâm thương mại để mua sắm nữa.
Tuy là vậy nhưng tâm trạng của Hoàng Song Thư vẫn không thể khá hơn được.
"Chị hai, em thấy là chị nên đi hỏi anh hai về chuyện này đi, chị cứ suy nghĩ một mình như vậy cũng không phải cách hay đâu." Lê Châu Sa thấy dáng vẻ này của Hoàng Song Thư, cô ấy thực sự không còn cách nào khác nên đã không kìm được lòng mà khuyên Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư đưa ánh mắt rệu rã qua nhìn Lê Châu Sa: "Đã một tuần anh ấy không về nhà rồi, còn mấy ngày nữa là sang năm mới, chị không muốn làm mọi người mất vui."
Nghe Hoàng Song Thư nói như vậy, tâm trạng của Lê Châu Sa vô cùng khó tả.
Lúc Lê Châu Sa dắt Hoàng Song Thư đi lên lầu trên của trung tâm thương mại để đến cửa hàng sushi thì thấy phía đối diện Trần Quân Phi đang dắt theo một cô gái trẻ.
Nhìn thấy vậy, Lê Châu Sa hít một hơi thật sâu.
Nếu như không tận mắt chứng kiến cảnh Trần Quân Phi dắt theo một cô sinh viên trẻ thì Lê Châu Sa cũng không thể tin được rằng một người yêu Hoàng Song Thư sâu đậm như Trần Quân Phi lại có thể...!ngoại tình?
Không lẽ chuyện ba năm đau bảy năm khổ thật sự tồn tại ư?
"Châu Sa, em sao vậy?" Ánh mắt của Hoàng Song Thư không hề nhìn về phía trước, cô bước lên vài