“Đàn ông đều có sự nghiệp của riêng mình, hơn nữa bây giờ tập đoàn Trần Thăng lại đang không ngừng phát triển, anh bận bịu công việc là điều dễ hiểu thôi mà, cô ta trở nên nhạy cảm và đa nghi như vậy từ khi nào thế?”
Nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo không nói gì, gương mặt của Trần Quân Phi trở nên lạnh lùng, giọng nói của anh cũng dần dần có chút không kiên nhẫn.
“Thật sự chỉ là công việc thôi sao?” Phan Huỳnh Bảo cũng không biết tại sao Trần Quân Phi lại đột nhiên trở nên như vậy, Trần Quân Phi trước đây chưa từng như thế này, nhưng mà...!Trần Quân Phi bây giờ lại khó hiểu đến nỗi Phan Huỳnh Bảo cũng không thể nhìn thấu được anh.
“Sao thế? Em đang nghi ngờ anh à?” Trần Quân Phi đứng dậy hỏi Phan Huỳnh Bảo, bên trong đôi mắt phượng của anh chứa đầy hơi thở lạnh lùng.
“Hôm nay Châu Sa và chị dâu đều nhìn thấy”
“Thấy cái gì?” Trần Quân Phi thờ ơ nhún vai hỏi.
“Anh ôm một người phụ nữ trẻ tuổi lựa trang sức trong cửa hàng trang sức, em cũng không nghĩ là anh mua cho chị dâu đâu.” Phan Huỳnh Bảo đáp trả vô cùng sắc bén.
Phan Huỳnh Bảo cứ tưởng rằng khi anh ấy nói ra những lời này thì Trần Quân Phi nhất định sẽ hoảng hốt, nhưng mà Trần Quân Phi lại chỉ cười khẽ rồi nói cực kỳ lạnh lùng: “Chẳng phải đàn ông nuôi phụ nữ ở bên ngoài là chuyện rất bình thường hay sao? Anh cần cơ thể của bọn họ, bọn họ cần tiền của anh, mọi người đều có được thứ mà mình muốn.
Anh sẽ không vì người phụ nữ bên ngoài mà ly hôn với Hoàng Song Thư, cô ta còn gì mà không thỏa mãn nữa đây”
Trần Quân Phi nói những lời này khiến Phan Huỳnh Bảo nghi ngờ rằng Trần Quân Phi ở trước mắt mình không phải là Trần Quân Phi thật sự mà là do một người khác giả mạo anh mà thôi.
“Trần Quân Phi, anh có biết là anh đang làm gì không? Anh đang muốn phản bội cuộc hôn nhân của anh với Hoàng Song Thư hay sao?” Phan Huỳnh Bảo đập mạnh xuống bàn, khuôn mặt của anh ấy tối sầm lại rồi đứng dậy kéo áo Trần Quân Phi, ánh mắt của anh cũng trở nên lạnh lùng và sắc bén.
“Phản bội là gì? Hoàng Song Thư vẫn là cô chủ của nhà họ Trần này, hơn nữa anh cũng có nhu cầu của mình, em có biết phải quản lý một công ty lớn như vậy có bao nhiêu áp lực hay không hả? Anh cũng cần phải phát tiết, Hoàng Song Thư đã không còn trẻ tuổi nữa rồi, cô ta không thể chịu đựng được dục vọng của anh.
Còn những cô gái trẻ tuổi thì lại khác, bọn họ rất săn chắc, rất trẻ trung, loại cảm giác đó...!
“Loảng xoảng.” Trần Quân Phi còn chưa nói hết lời thì đã có tiếng cốc vỡ vang lên trên cầu thang.
Tiếng động này đã thu hút sự chú ý của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi.
Hai người đều nhìn về phía cầu thang, sau đó lập tức nhìn thấy gương mặt trắng bệch và ánh mắt yếu ớt của Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư chậm rãi ngồi xổm xuống và nhặt những mảnh vỡ lên, cho dù ngón tay của cô đã bị cắt đứt, thậm chí là chảy máu thì cô cũng không quan tâm đến nó nữa.
“Chị dâu, chị có bị thương không?” Lê Châu Sa chạy từ trên lầu xuống nắm chặt bàn tay đang nhặt những mảnh vỡ của Hoàng Song Thư, vẻ mặt Lê Châu Sa lo lắng hỏi.
Hoàng Song Thư cười khẽ rồi lắc đầu với Lê Châu Sa, đôi mắt sáng ngời đen lánh cố chấp nhìn Trần Quân Phi.
“Vì vậy ở trên người em, anh đã không còn cảm thấy bất kỳ cảm xúc mạnh mẽ nào nữa rồi đúng không?” Hoàng Song Thư đẩy tay Lê Châu Sa ra rồi lảo đảo đi về phía Trần Quân Phi.
Gương mặt của Trần Quân Phi vẫn căng chặt như trước, ánh mắt sắc bén của anh cũng không chất chứa một chút biểu cảm nào.
Anh không quan tâm đến Hoàng Song Thư giống như trước kia nữa rồi, thái độ của anh lúc này lạnh nhạt đến nỗi đáng sợ.
Nhìn thấy người đàn ông đẹp trai và hấp dẫn trước mặt mình, trái tim của Hoàng Song Thư như bị xé ra thành nhiều mảnh.
Nước mắt cứ lởn vởn trong hốc mắt của Hoàng Song Thư, thế nhưng cô lại quật cường không bật khóc vào lúc này.
Rất lâu sau đó thì cô mới hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Em biết rồi.”
Hoàng Song Thư nói xong thì quay đầu bước lên lầu.
Cảm xúc của cô bình lặng đến mức đáng sợ.
Lê Châu Sa nhìn theo bóng lưng của Hoàng Song Thư, gương mặt xinh đẹp cũng tràn đầy phiền muộn, cô ấy quay đầu nhìn thẳng vào Trần Quân Phi đang đứng trong phòng khách, cô nổi giận nói với Trần Quân Phi: “Anh hai, anh thật sự quá đáng lắm rồi đó.
Em không ngờ anh lại là người như vậy, anh thật sự là thật là khiến người ta thất vọng mà.”
Tình yêu của Trần Quân Phi dành cho Hoàng Song Thư lúc trước đã khiến cho Lê Châu Sa cảm thấy vô cùng hạnh phúc, thế nhưng bây giờ thứ tình yêu ấy lại trở nên đặc biệt trở trêu như vậy.
Trước kia Lê Châu Sa còn từng nghĩ rằng bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ ngoại tình nhưng mà những người đàn ông trong nhà họ Trần sẽ không như thế, Phan Huỳnh Bảo sẽ không ngoại tình, Trần Quân Phi cũng sẽ không ngoại tình, bởi vì cha mẹ của bọn họ yêu nhau sâu đậm như thế mà.
Lúc đầu Trần Quân Phi cũng yêu Hoàng Song Thư nhiều như thế, vì Hoàng Song Thư mà anh có thể từ bỏ bất cứ điều gì, làm sao anh có thể ngoại tình được chứ?
Nhưng mà sự việc lại thường phát triển nằm ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Trần Quân Phi trải qua vài năm hôn nhân tẻ nhạt không thú vị thì cuối cùng anh vẫn cảm thấy cơ thể của những cô gái trẻ tuổi mới có thể giúp anh đạt được cảm xúc mạnh mẽ mà trước đây chưa từng có, anh đã không còn là Trần Quân Phi của trước kia nữa rôi.
“Em rất thất vọng với anh.” Phan Huỳnh Bảo lạnh lùng bỏ lại những lời này rồi ôm Lê Châu Sa rời khỏi phòng khách.
Trong căn phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh, Trần Quân Phi cứ đứng mãi như thế, vẫn luôn duy trì tư thế vừa rôi.
Ánh sáng mờ ảo đổ xuống người Trần Quân Phi mang theo nỗi cô đơn khó tả thành lời.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, khỏe môi xuất hiện cảm xúc hờ hững và mỉa mai, anh giơ tay lên che đậy hốc mắt của mình rồi ngẩng cao đầu, giống như chỉ có làm như vậy thì mới có thể khiến nước mắt không phải rơi xuống.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ vẫn sâu thẳm và đáng sợ như thế, mà người đàn ông ấy lại vẫn luôn đứng bất động giống như tượng sáp.
Cuộc hôn nhân của Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đã rơi vào khủng hoảng, không biết truyền thông đã nhận được tin tức này từ chỗ nào mà lại bắt đầu không e dè thổi phồng mọi chuyện, thậm chí còn có chó săn chụp được hình ảnh Trần Quân Phi ôm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vào khách sạn cao cấp.
Đột nhiên mối quan hệ