“Đúng vậy, hôm nay cậu chủ sẽ không trở về, cô Thanh Thảo muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ bảo phòng bếp làm cho cô” Quản gia nói với Trần Thanh Thảo bằng một ngữ khí lãnh đạm và tôn kính, nhưng cô vẫn nhìn ra ở giữa hai đầu lông mày ông ta vẫn có một chút khinh thường.
Cô không hề quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn mình như thế nào, cô chỉ muốn ở bên cạnh Vĩnh Kỳ mà thôi.
“Ừ, tôi biết rồi, nhưng hôm nay tôi không muốn ăn gì cả, tôi về phòng trước đây.” Trần Thanh Thảo liếc nhìn quản gia một cái rồi quay người bước lên lầu, quản gia cau mày nhìn theo bóng dáng cô.
“Quản gia, ông xem người phụ nữ này đi, cứ nghĩ như mình chính là cô chủ nhà họ Đinh không bằng? Chẳng lẽ cô ta không biết, trong lòng cậu chủ nhà chúng ta chỉ có mỗi mình cô Lý Mộc Hoa sao? Đúng là loại phụ nữ đáng ghê tởm.” Một người giúp việc có mái tóc ngắn đã sớm không vừa mắt với Trần Thanh Thảo, không nhịn được sự ganh ghét trong lòng nói với quản gia.
Cô ta vẫn luôn muốn tiếp cận Đinh Kiến Quốc, cho dù chỉ trở thành tình nhân của Đinh Kiến Quốc cũng còn tốt hơn nhiều so với làm người giúp việc cho anh như bây giờ.
Nhưng căn bản là Đinh Kiến Quốc hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta dù chỉ một chút, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện thêm một Trần Thanh Thảo, còn thành công leo được lên giường của anh, đương nhiên là trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, không thuận mắt Trần Thanh Thảo thôi.
“Im miệng cho tôi, chuyện tình cảm của cậu chủ không phải là chuyện mà cô có thể chen miệng vào.” Quản gia tức giận, lạnh lùng quát lớn với người giúp việc đó.
Cô ta bị quản gia quát lớn như vậy, sắc mặt hơi tái đi, liếc mắt nhìn quản gia sợ hãi không dám mở miệng.
Quản gia nhìn thấy cô ta trưng ra cái vẻ mặt này, giọng nói lạnh lùng thêm mấy phần nói: “Cậu chủ đối với người phụ nữ này chẳng qua là cảm thấy có chút mới mẻ thôi, rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cô cứ làm tốt việc của mình đi”
Quản gia rất thương yêu Lý Mộc Hoa, đương nhiên sẽ không để cho người phụ nữ không rõ lai lịch này trở thành cô chủ của nhà họ Đinh này được.”
Mà Trần Thanh Thảo ở trên lầu, đương nhiên không thể biết được những chuyện của quản gia và người giúp việc ở dưới này được.
Cô dựa lưng vào đầu giường, lấy ra một chiếc nhẫn, ngồi ngắm nó đến ngẩn cả người.
Cô còn nhớ rõ ràng, vẻ mặt của Vũ Vĩnh Kỳ khi đưa cái nhẫn này cho cô rất vui vẻ, vẻ mặt của anh cứ hiện lên trước mặt cô.
Trần Thanh Thảo cầm chiếc nhẫn trong tay, nhẹ nhàng nhằm hai mắt lại.
Vĩnh Kỳ, em sẽ bảo vệ anh, đừng sợ...
Mặc kệ Đinh Kiến Quốc có đối xử tệ bạc với cô như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không tức giận với anh, bởi vì đó chính là Vĩnh Kỳ, cô sẽ không bao giờ tức giận với Vĩnh Kỳ.
Vĩnh viễn cũng không.
Ở quán bar Haldun.
Quán bar này là một trong những quán bar xa hoa nhất ở thành phố.
Đinh Kiến Quốc rất hiếm khi uống rượu ở quán bar, nhưng hôm nay anh lại lôi kéo người bạn tốt của mình là Hoàng Mạnh Cường đến đây để uống rượu.
Hoàng Mạnh Cường là anh em tốt cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ của Đinh Kiến Quốc, hai người họ cũng là đối tác làm ăn, có mối quan hệ rất thân mật.
"Làm sao vậy? Tớ hiếm khi thấy cậu như thế này đấy? Cậu cãi nhau với Lý Mộc Hoa à?” Hoàng Mạnh Cường là một người có nét mặt giống với người phương Tây, tính tình ôn nhu nhẹ nhàng.
“Không phải.” Đinh Kiến Quốc nghe được ba chữ Lý Mộc Hoa thì như bị cái gì đó kích thích, cầm lấy ly rượu uống ừng ực.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đinh Kiến Quốc, Hoàng Mạnh Cường càng thêm khó hiểu.
“Chuyện này là như thế nào? Tớ chẳng mấy khi thấy cậu nóng nảy khó tính như thế này cả, rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyện gì rồi?”
“Chỉ là khó chịu trong lòng thôi.”
“Có cần phụ nữ ở bên cạnh không? Nghe nói ở đây có một tốp người mới đến cũng không tệ lắm, nếu cậu muốn thì tớ cho người sắp xếp cho cậu.” Đàn ông có nhu cầu là chuyện vô cùng bình thường, chưa kể là những người đàn ông có xuất thân giàu có như bọn họ.
Nói chung chỉ cần có nhu cầu, họ sẽ đến đây tìm một vài người phụ nữ, vừa mắt thì lên giường chơi đùa cả đêm, chơi xong thì trả tiền, kéo quần lên và rời đi.
Mặc dù Đinh Kiến Quốc thích Lý Mộc Hoa nhưng thỉnh thoảng vẫn chơi tình một đêm ở bên ngoài, loại chuyện này là một dạng phát tiết rất bình thường.
“Ừm.” Đinh Kiến Quốc không cự tuyệt, cầm một điều thuốc lên lười biếng châm lửa.
Gương mặt tuấn tú ở dưới ánh đèn mờ ảo không hiểu sao nhìn vào lại cảm thấy u ám, nguy hiểm.
Hoàng Mạnh Cường gọi người quản lý đưa một vài cô gái trẻ tới đây trong vòng mười phút, những cô gái đó hoặc là trong sáng, hoặc là quyến rũ, hoặc là phải vô cùng xinh đẹp.
Họ đều là những lão làng trong quán bar này, ai mà không biết đến tên của Đinh Kiến Quốc cơ chứ? Khi nhìn thấy anh, họ đều bất giác cúi người xuống chào anh.
“Tổng giám đốc Quốc, anh muốn em phục vụ gì cho anh đây?” Một người phụ nữ có mái tóc dài, đôi mắt màu tím sà vào trong lồng ngực của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt vô cùng quyến rũ hỏi.
Đinh Kiến Quốc tà mị nhướng mày lên, lười biếng bắt lấy bàn tay đang chạy tới chạy lui trên ngực mình mơ hồ nói: “Cô muốn phục vụ tôi như thế nào?”
“Chỉ cần Tổng giám đốc Quốc anh thích, Mai Hồng em chắc chắn sẽ làm được.” Người phụ nữ tên là Mai Hồng đó mỉm cười, cơ thể vốn đã rất ít vải của cô ta bởi vì nụ cười đó mà càng trở nên yêu mị động lòng người.
Hoàng Mạnh Cường là người rất tự chủ, anh ấy vẫn luôn giữ bản thân mình trong sạch, đối với những loại phụ nữ như thế này anh ấy không có hứng thú.
“Cậu cứ thưởng thức đi, tớ về nhà trước đây.
Hoàng Mạnh Cường sờ mũi, đứng dậy đi ra khỏi phòng bao.
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường rời đi, Đinh Kiến Quốc siết lấy cằm người phụ nữ đang ở trong lồng ngực, lạnh lùng nói: “Cởi quần áo ra.”
Bây giờ anh chỉ muốn phát tiết, dữ dội phát tiết.
“Được.” Người phụ nữ tên Mai Hồng đó không dám chậm trễ nửa giây, này nói yêu
nhanh chóng cởi hết toàn bộ quần áo trên người, cô ta mở hai chân ra,