“Chị không sao, Châu Sa, em nghĩ rằng chị sẽ không chấp nhận được chuyện này sao?” Hoàng Song Thư cất giấy ly hôn vào túi xách, nhìn Lê Châu Sa rồi cười nói.
Lê Châu Sa nhìn Hoàng Song Thư như vậy trong lòng lại càng thêm lo lång.
"Chị không cần tỏ ra mạnh mẽ ở trước mặt em, không sao đâu."
"Sau khi ly hôn, chị hy vọng anh ấy có thể sống thật hạnh phúc."
"Vậy...!còn Bánh Quy, chị thật sự không mang Bánh Quy theo cùng sao?" Lê Châu Sa thấy tâm trạng của Hoàng Song Thư không có thay đổi gì lớn thì cảm thấy yên tâm hơn một chút, thế nhưng khi Lê Châu Sa nghĩ đến Bánh Quy, cô ấy lại lo lắng nói.
“Bánh Quy...!ở lại nhà họ Trần, chị cũng yên tâm, còn có em và mọi người chăm sóc Bánh Quy rồi thì chị còn lo lắng gì nữa chứ?” Hoàng Song Thư mím môi, ánh mắt dịu dàng của cô làm cho Lê Châu Sa cảm thấy chua xót.
"Được rồi, chúng ta mau trở về đi, Bánh Quy được nghỉ học sắp về nhà rồi."
“Ngày mai là ba mươi Tết rồi.” Hoàng Song Thư ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt trên đầu, trong mắt cô hiện lên vẻ chua xót.
“Đúng vậy, ngày mai là ba mươi Tết rồi.” Lê Châu Sa liếc nhìn Hoàng Song Thư rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Vào trước đêm giao thừa một ngày, Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi lại nhận được giấy chứng nhận ly hôn, cảm xúc của Lê Châu Sa lúc này rất đau khổ và khó tả.
Bánh Quy không biết rằng Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi đã ly hôn, những ngày này Bánh Quy đều rất ngoan, bởi vì thằng bé biết rằng bố mẹ của nó đang cãi nhau cho nên thằng bé cũng không muốn làm bố mẹ mình phải lo lắng.
Buổi tối, Hoàng Song Thư ở cùng với Bánh Quy.
Tối hôm qua sau khi làm bài tập về nhà, Hoàng Song Thư tắm cho Bánh Quy xong rồi kêu Bánh Quy lên giường đi ngủ.
“Bánh Quy, sau này mẹ sẽ không ở bên cạnh con nữa thì con vẫn phải ngoan ngoãn, phải nghe lời thím và chú, nghe lời bố nữa, có biết chưa?” Hoàng Song Thư nghiêm túc nói.
Sau khi nghe xong lời này, thằng bé lập tức duỗi cánh tay ra nắm lấy tay Hoàng Song Thư, dùng đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình nhìn chằm chằm vào Hoàng Song Thư.
“Mẹ...!mẹ phải chuyển đi sao?” Lời của Bánh Quy khiến cho Hoàng Song Thư cảm thấy khó xử.
"Mẹ xin lỗi, Bánh Quy, mẹ...!mẹ cũng không muốn rời đi, Bánh Quy à...!nhưng mà, mẹ...!thật sự không còn cách nào khác...!Bánh Quy, con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết chưa?”
Hoàng Song Thư nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt mà rơi lệ, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.
Bánh Quy nhìn đôi mắt ngấn lệ của Hoàng Song Thư, bàn tay nhỏ của thằng bé khẽ run run sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Song Thư rồi khẽ thì thầm vào tại cô nói: "Mẹ đừng khóc, nếu mẹ sống không vui vẻ thì mẹ cứ rời khỏi đây đi, mẹ sẽ tìm được một người tốt hơn!"
“Bánh Quy.” Lời nói của Bánh Quy khiến trong lòng Hoàng Song Thư cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn rời xa Bánh Quy mà chỉ muốn ở bên Bánh Quy mãi mãi.
Thế nhưng...!chuyện này...!suy cho cùng cũng chỉ là một thứ xa xỉ mà thôi.
Bánh Quy nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy tay của Hoàng Song Thư, giọng nói non nớt nói: "Chỉ cần mẹ vui vẻ hạnh phúc là được rồi, con sẽ chúc phúc cho mẹ, mẹ đừng có khóc, mẹ chính là người mẹ xinh đẹp nhất của con."
“Đứa trẻ ngốc này.” Hoàng Song Thư cảm động trước câu nói của thằng bé, đây chính là con của cô, là đứa con duy nhất của cô.
"Bánh Quy, đến khi mẹ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ thì mẹ sẽ đến đón con, được không?"
“Dạ.” Lúc này gió ngoài cửa sổ chậm rãi thổi qua tấm rèm ở bên cạnh, mang theo hơi thở nhàn nhạt làm say mê lòng người.
Hoàng Song Thư vừa bước ra khỏi căn phòng của Bánh Quy thì nhìn thấy Trần Quân Phi đang đứng trên hành lang.
Hoàng Song Thư không biết Trần Quân Phi đã quay lại từ khi nào cho nên khi cô hơi giật mình khi nhìn thấy anh, nói: "Anh...!quay lại từ khi nào vậy?"
“Ngủ rồi sao?” Trần Quân Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen u ám của anh bị che khuất trong ánh sáng mờ ảo.
Hoàng Song Thư chỉ có thể nhìn thấy được những đường nét hoàn hảo quyền rũ trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, ngoại trừ cái này, tất cả mọi thứ còn lại đều không thể nhìn thấy rõ.
“Ừ, thằng bé đã ngủ rồi.” Hoàng Song Thư nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi sau đó mím mồi rồi lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, đôi môi mỏng và lạnh lẽo của Trần Quân Phi hơi run lên, anh đi về phía trước rồi ôm trọn lấy cơ thể Hoàng Song Thư.
Anh không thể chịu được loại đau đớn này nữa, anh muốn ôm người phụ nữ trước mặt, rất muốn rất muốn ôm người phụ nữ trước mặt mình.
“Trần Quân Phi, sau khi ly hôn với em xong thì anh sẽ sống rất hạnh phúc sao?” Hoàng Song Thư không từ chối cái ôm của Trần Quân Phi, cô chỉ vươn tay ra ôm chặt lấy eo của người đàn ông, nhẹ nhàng hỏi.
Cơ thể Trần Quân Phi khẽ run lên, khuôn mặt của anh vùi mặt vào ngực Hoàng Song Thư, thì thầm nói: "Sẽ rất hạnh phúc."
"Vậy thì tốt rồi, chỉ cần anh cảm thấy vui vẻ là được rồi, có lẽ rằng em không thể mang đến hạnh phúc cho anh vậy nên anh mới muốn ly hôn"
Hoàng Song Thư nở một nụ cười xinh đẹp lạ thường nói với Trần Quân Phi.
Cơ thể của Trần Quân Phi đột nhiên như bị đông cứng lại, anh rất muốn nói với Hoàng Song Thư rằng không phải do cô không đủ tốt mà là chính anh mới là người không tốt.
Anh mới là người không xứng đáng với tình cảm của Hoàng Song Thư.
“Em đi ngủ sớm đi.” Sau khi Trần Quân Phi lấy lại bình tĩnh, anh từ từ buông lỏng cơ thể Hoàng Song Thư ra, chậm rãi thở một hơi buồn bã sau đó nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư hơi sững người lại liếc nhìn Trần Quân Phi, cô nhẹ gật đầu, nhìn bóng lưng cô độc và lãnh đạm của Trần Quân