Trần Quân Phi nghe vậy thì tay đột nhiên cứng đờ, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bên ngoài sương mù giăng kín lối, mênh mông bất định không thấy đường ra, lòng anh lại càng rối, không kìm được ho khan hai tiếng.
Song Thư...!không có anh, em vẫn sẽ sống hạnh phúc thôi, đúng không? Đúng vậy...!không có anh, em sẽ hạnh phúc.
Nghĩ vậy, hai mắt Trần Quân Phi từ từ nhắm lại, hàng lông mi dài hơi ướt, như muốn để lộ sự bi thương vô tận của người đàn ông.
“Bố ơi...!bố đừng buồn.
Mẹ con đã nói rồi, mẹ chưa bao giờ hối hận khi quyết định yêu bố cả." Không biết Bánh Quy đã xuất hiện từ khi nào, thằng bé đi tới bên cạnh Trần Quân Phi, dùng đôi tay nhỏ kéo kéo áo anh, nhỏ giọng nói.
Trái tim Trần Quân Phi đau nhói, giống như bị băm ra thành từng mảnh nhỏ vậy.
Giờ phút này anh xúc động hơn bao giờ hết, anh muốn chạy đi tìm Hoàng Song Thư ngay bây giờ, anh muốn nói với cô rằng anh yêu có nhiều bao nhiêu, anh muốn nói hết tất cả.
Nói rằng anh không lừa dối cô, anh không ngoại tình, anh không làm gì cả, chẳng qua là anh đã bị bệnh rồi.
“Anh hai, anh đi đâu vậy?" Mặc dù là nghĩ vậy, nhưng Trần Quân Phi đã đứng dậy từ lâu.
Nét mặt anh thể hiện sự mơ hồ vô định, anh vội vã chạy ra khỏi đại sảnh nhà họ Trần.
Hành động kỳ lạ của Trần Quân Phi đã khiến những người có mặt sợ đến vã mồ hôi, Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ nôn nóng đó của Trần Quân Phi thì lập tức gọi to tên anh.
Nhưng Trần Quân Phi vẫn không quay đầu lại, anh bước đi rất vững vàng, không chút do dự rời khỏi phòng khách.
Nhìn bóng dáng Trần Quân Phi khuất dần, đáy mắt Lê Châu Sa lộ ra sự hoảng hốt và nghi hoặc.
Cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo, hằng giọng hỏi: "Huỳnh Bảo, không lẽ anh hai định chạy đến sân bay tìm chị hai sao?"
Cặp mắt màu xanh lục tuyệt đẹp của Phan Huỳnh Bảo khẽ động, anh ấy chăm chú nhìn bóng dáng Trần Quân Phi đang khuất dần đằng xa, từ trong đôi mắt đẹp ấy để lộ sự sâu xa khó đoán.
Anh ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Lê Châu Sa, hờ hững nói: "Chúng ta cùng tới đấy đi."
Có lẽ giờ này vẫn còn kịp.
Phan Huỳnh Bảo đang hy vọng rằng anh mình có thể tới kịp, tìm thấy Hoàng Song Thư và đưa cô trở về.
Lê Châu Sa bế Phan Lê Long lên, tay còn lại nắm lấy tay Bánh Quy, đưa bọn nhỏ đi theo Phan Huỳnh Bảo.
Khi bọn họ đuổi tới sân bay thì chỉ nhìn thấy Trần Quân Phi, anh đang đứng bất động tại chỗ, trông phờ phạc chẳng khác gì người mất hồn.
“Có lẽ chị hai đã đi rồi." Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ đau lòng đó của Trần Quân Phi, trong lòng cô ấy khẽ run lên, chỉ cần nhìn là đã biết lý do vì sao anh mình lại trở nên thế này.
Trần Quân Phi chậm rãi ngẩng đầu, anh liếc mắt nhìn Lê Châu Sa một cái, bờ môi mỏng khẽ động, giọng nói chua xót của anh vang lên đứt quãng: "Ừ...!Cô ấy đã rời đi rồi."
“Vậy thì chúng ta hãy...!Gọi điện cho chị hai đi, chỉ cần chị ấy nghe thấy chúng ta nói thì nhất định sẽ quay lại."
“Không cần đầu, đây có lẽ là do số trời sắp đặt rồi."
Trần Quân Phi lắc đầu, trông anh bây giờ cô đơn đến phát thảm.
Nói thật thì lúc Trần Quân Phi nhận mình ngoại tình, nhận mình là người phản bội trong cuộc hôn nhân, hay thậm chí là đòi ly hôn với Hoàng Song Thư.
Vào thời điểm đó Lê Châu Sa rất oán hận anh, nhưng bây giờ, khi thấy bộ dạng thảm thương này của anh, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Cô ấy bỗng nhiên giật mình, giống như chợt bừng tỉnh sau chuỗi ngày mê man dài vậy.
Nhìn dáng vẻ cô đơn đó của Trần Quân Phi, Lê Châu Sa giật giật áo Phan Huỳnh Bảo hỏi: "Huỳnh Bảo, anh nói thử xem.
Tại sao anh hai lại đời ly hôn với chị hai bằng được như vậy? Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, em thấy anh ấy vẫn còn yêu chị hai nhiều lắm."
Nếu đã yêu sâu đậm như vậy rồi thì hà cớ gì lại phải buộc mình rời xa Hoàng Song Thư? Lúc này Lê Châu Sa thật sự không thể hiểu, mà chính xác là không hiểu nổi tâm tư của Trần Quân Phi.
“Chúng ta về nhà trước đã." Phan Huỳnh Bảo vuốt tóc Lê Châu Sa, ánh mắt anh ấy vẫn hướng về phía người có vóc dáng cao lớn nhưng bị sự cô đơn bao trùm chi phối ấy.
Sắc mặt người đàn ông lúc này nhìn hơi âm u, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nào.
Lê Châu Sa chớp chớp mắt, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo khẽ gật đầu, hòa nhập vào dòng người nô nức, rời khỏi sân bay.
Lê Hoàng An đau lòng khi nhìn Trần Quân Phi đau đớn ôm đầu, nhưng vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài, quật cường chịu đựng, anh ta nhẹ giọng nói: "Tình trạng bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy.
Anh Phi, anh vào viện nằm đi."
“Không cần phải nằm viện.” Trần Quân Phi bắt lấy tay Lê Hoàng An, anh nhìn anh ta lắc đầu nói.
Anh không muốn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa phải lo lắng cho mình, càng không muốn Hoàng Song Thư lo lắng, mặc dù anh đã chẳng còn hy vọng gì cho việc cô có lo lắng hay không nữa.
Hiện giờ Hoàng Song Thư đã bay đến một chân trời khác rồi.
Sau này cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, vậy nên anh tuyệt đối không thể để chuyện của mình liên lụy khiến cô không vui được.
"Nhưng mà bệnh tình của anh đang chuyển biến xấu đi đấy.
Anh có biết kết cục nó sẽ ra sao không hả?" Khuôn mặt Lê Hoàng An sa sầm xuống, anh ta nghiêm túc nhìn người đàn ông cứng đầu cứng cổ đang ngồi trước mặt mình.
“Tôi không sao hết, tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Cùng lắm là chờ đợi cái chết thôi, tôi không sợ."
Trần Quân Phi ho khan một tiếng, anh nhìn Lê Hoàng An nói.
"Anh..." Lê Hoàng An nhìn dáng vẻ cố chấp đó của Trần Quân Phi, đôi mắt anh ta hơi trầm xuống.
Anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trần Quân Phi đang không ngừng ho khan thì lời ra đến cửa miệng vẫn phải nuốt ngược vào trong.
“Quân Phi, sức khỏe anh cứ ngày một đi xuống như vậy cũng không hẳn là chuyện hay đâu.
Chúng ta vẫn nên nói với anh Huỳnh Bảo một câu, anh cần phải nhận quá trình trị liệu ngay lập tức thì mới kịp.
Nếu bây giờ tiến hành quá trình trị liệu cho Trần Quân Phi thì có thể anh vẫn còn cơ hội sống tiếp.
Sau đó, chờ đến khi cơ thể Trần Quân Phi có thể khỏe lên, không còn suy yếu như bây giờ nữa thì có thể cắt bỏ cái u trong đầu ấy đi rồi.
"Không được...!Nhưng Trần Quân Phi lại rất cố chấp, anh không cho phép Lê Hoàng An được nói bệnh tình của mình với Phan Huỳnh Bảo hay bất cứ người nào khác.
Giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện, cũng như mong muốn rằng mình có thể chết trong thầm lặng.
Hai mắt Lê Hoàng An như bị giăng kín bởi một tầng sương mù mờ mịt, anh ta bắt lấy tay Trần Quân Phi, thấp giọng nói: "Anh muốn chết lắm sao? Anh thèm chết đến thế cơ à?"
Trần Quân Phi từ tốn ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn Lê Hoàng An, giọng nói đứt quãng lộ ra vài phần hoảng hốt và thâm trầm của anh vang lên: "Lê Hoàng An...!Chắc chắn cậu...!Cũng hiểu rõ một điều là...!Tôi không muốn có bất kỳ người nào phải lo lắng, nhọc lòng vì chuyện của tôi cả."
"Anh..." Lê Hoàng An túm lấy cổ áo Trần Quân Phi, sau đó lại chậm rãi thả ra.
Cuối cùng, anh ta trưng ra bộ mặt trào phúng, đưa tay gãi đầu, cố gắng kìm nén những nỗi đau thương xuống đáy lòng, thong thả phun ra một tràng: "Được, em có thể không nói tình trạng hiện giờ của