-“Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ!”
Huyết Hiểu Quân vác bụng bầu to tướng ra sân bay để đón Tịnh Kỳ về nước.
Xung quanh lại có đến 5 chàng thuộc hạ xuất sắc nhất của Vũ bang do đích thân anh tuyển chọn, cao to lực lưỡng, thân thủ bất phàm cứ kè kè bên cô, hai tay lúc nào cũng giơ hờ ra giữa không trung, lòng lại không khỏi thấp thỏm lo âu sợ một phút lơ là để mẹ con tiểu Eagle không may xảy ra chuyện thì cái mạng đó của bọn họ chẳng tày nào giữ được.
Vừa nhìn thấy Hiểu Quân Tịnh Kỳ đã không tránh khỏi xúc động nhanh chân chạy đến cẩn thận ôm lấy cô.
Một lúc đủ lâu, Tịnh Kỳ mới nhớ lại bụng Hiểu Quân mà lo lắng:
-“Đã gần sinh đến nơi rồi chị còn đến đây làm gì? Để về rồi người đầu tiên em tìm cũng là chị mà.
Kẻo bảo bối muốn chui ra giữa đường thì biết làm thế nào?”
-“Không cần lo.
Còn tận 10 ngày nữa mới đến ngày sinh.
Vả lại đây cũng đâu phải lần đầu chị mang thai.”
Huyết Hiểu Quân phớt lờ nỗi bất an của Tịnh Kỳ, môi vẫn nở nụ cười tươi tắn.
Tịnh Kỳ chợt nghiêm mặt cất giọng:
-“Nhắc mới nhớ.
Hai nàng công chúa nhỏ của em cũng lớn bộn rồi ha?”
-“Được 15 tháng rồi.
Học nói rất nhanh a! Con gái nhưng nghịch ngợm lắm, chẳng lúc nào chịu ngồi yên hết.”
-“Vậy chúng ta về nhà chị liền đi! Em nôn nao quá rồi.”
Tịnh Kỳ nắm tay giục cô.
-“Ây ~ về nhà chị làm gì?”
-“Thì…gặp Mộng Phạn với Mộng Thiền.”
-“Vậy thì dì út phải đến chỗ mẹ Thư Di rồi a!”
Dứt lời Huyết Hiểu Quân hớn hở cùng Tịnh Kỳ ra xe, một mạch đến nhà của Triệu Bân.
Chiếc ô tô vừa dừng trước cổng người hầu đã nhanh chóng chạy ra dìu cô vào nhà.
Tô Thư Di đang chơi với tiểu thư nhà cô vừa nhìn thấy Tịnh Kỳ đã nhấc chân đến mừng rỡ, lại một màn hội ngộ nức nở diễn ra.
Huyết Hiểu Quân liền hắn giọng:
-“Ngày người ta đi còn không nhiều cảm xúc như bây giờ mà Triệu thiếu phu nhân!”
Nhận thấy sự mỉa mai sâu sắc ẩn trong giọng nói này của cô mà Thư Di lập tức đáp trả không quên bày ra bộ mặt giận dỗi:
-“Hôm đó…chẳng phải hôm đó tôi vừa đi công tác về lại bị bắt cùng hội nhà chồng của ai kia chuẩn bị tiệc sinh nhật sao? Cậu phải thương cho tôi thức trắng đêm để lên một ý tưởng hoàn hảo như vậy chứ? Không cảm ơn giờ còn cao giọng.
Đúng là vô ơn mà.”
Trước cái điệu bộ này của Tô Thư Di, Huyết Hiểu Quân cùng Tịnh Kỳ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đang vui vẻ thì Tịnh Kỳ bị một giọng nói ngây ngô làm cho bất ngờ:
-“Mami!”
Cúi người nhìn xuống Mộng Phạn, Mộng Thiền đang lất cất chạy đến ôm lấy chân Hiểu Quân.
Tịnh Kỳ bất giác thốt lên:
-“Ôi! Đáng yêu quá đi mất!”
Tịnh Kỳ ngồi xổm xuống nền đặt Mộng Phạn lên đùi mà xuýt xoa:
-“Để dì Tịnh Kỳ xem xem.
Tiểu Thiền rất xinh gái nha!”
Tuy còn nhỏ nhưng rất lanh lợi a! Bị gọi sai tên là lập tức lắc đầu kháng cự, chiếc má phúng phính của cô bé cũng không ngừng di chuyển.
Nhìn cái mặt ngơ ngác của Tịnh Kỳ trước sự đáng yêu vô độ này của Mộng Phạn mà mẹ Hiểu Quân và Thư Di không thể nín nhịn được cười phá lên.
-“Tịnh Kỳ, tôi cười chảy nước mắt rồi đây này!”
-“Sao mọi người lại như thế?”
-“Con bé là chị đó nha!”
Lúc này Tịnh Kỳ mới hiểu ra mọi chuyện mà ngượng ngùng đỏ mặt.
Không khí vui vẻ nhưng lại cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó, đảo mắt một vòng tìm kiếm Huyết Hiểu Quân cất giọng:
-“Thư Di, Triệu Bân đâu mà nãy giờ tớ không thấy? Đừng nói là anh ấy lại…”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của cô Thư Di chỉ đành bẽn lẽn gật đầu, Huyết Hiểu Quân thở dài mà tiếp tục bài hát