Cuộc gọi kết thúc đúng 3 phút cửa thang máy chuyên dụng của chủ tịch đã mở ra, người đàn ông hoàn hảo nhất Ninh Quốc cao lãnh bước ra uy nghiêm ngút trời, khí phách vạn người mê.
Theo sau vẫn là Trạch Dương.
Vừa thấy anh Mộc Giả Giả khóc nấc lên đưa ánh mắt đáng thương ngước nhìn Vũ Hàn bằng gương mặt đầm đìa nước mắt.
“Dám đánh tôi.
Lần này cô khó sống rồi.”
Cô ta nghĩ thầm đoạn lén nhìn cô cười khẩy tự đắc.
-“Hàn! Là cô ta đánh em, cô ta làm loạn.
Anh phải làm chủ cho em.”
Một tay chỉ về phía Hiểu Quân tay còn lại ôm một bên mặt mà sướt mướt miệng lại ngông cuồng buông lời õng ẹo, trông thảm thiết vô cùng.
Nhưng điều làm cho Mộc Giả Giả ngạc nhiên và tất cả mọi người bất ngờ nhất là từ lúc xuất hiện đôi mắt chim ưng của anh chỉ hướng về phía Huyết Hiểu Quân, anh nghiễm nhiên lướt qua cô ta mà không lấy một chút đắn đo hay biểu lộ sự bận tâm.
Vừa bị cô xô ngã bây giờ đến người cô ta tin sẽ chống lưng cho mình cũng thờ ơ, lạnh nhạt.
Phải nói là ê cả mặt, cơn uất này khó mà nuốt trôi.
Anh đến choàng tay qua eo nhỏ của cô sủng nịnh:
-“Hiểu Quân! Sao em lại đến đây?”
-“Thế nào? Không lẽ nơi này em không được phép đến à?”
-“Không.
Đương nhiên là không có ý kiến rồi.” Anh cố nén cơn đau gượng cười nhìn cô ôn nhu nhất có thể.
-“Hàn, anh…anh phải tin em là cô ta gây chuyện đánh em, mọi người ở đây có thể làm chứng.”
-“Đúng đó Âu tổng.
Là cô ta…cô ta ra tay đánh Mộc tiểu thư đó ạ!”
Lâm Lộc Hà lắp bắp hướng tay về Hiểu Quân, bạo miệng mà bênh vực cho cô ta.
-“Vậy sao” Anh nhàn nhạt mắt vẫn không rời khỏi cô
-“Đúng đó.
Hàn, anh phải đuổi…”
-“Vậy thì bẩn tay vợ yêu của anh hết rồi.”
Mặc cho Mộc Giả Giả bức xúc vô bờ, Vũ Hàn vô tâm cắt ngang lời còn nhẹ nhàng phủi tay cho Hiểu Quân ra vẻ xót thương khiến cô không nhịn được mà bật cười
Hai từ ‘vợ yêu’ của Âu Vũ Hàn khiến tất cả đều tròn xoe mắt há hốc mồm kinh ngạc, xem ra họ đã chọc nhầm người, tìm nhầm điểm tựa rồi, kiếp nạn này khó mà qua được.
-"‘Vợ’ sao?" Mộc Giả Giả loạng choạng đứng dậy ngơ ngác nhìn, không tin vào những gì mắt thấy tai nghe Bỗng cô ta chạy đến níu lấy tay anh nói một hơi dài mà không thèm nghĩ đến hậu quả:
-“Không thể nào.
Hàn, anh nói đi đây không phải là sự thật có đúng không? Ả ta là thứ hồ ly tinh thâm độc khó lường không…”
-“CÂM MIỆNG CHO TÔI!”
Vừa nghe Mộc Giả Giả mắng Hiểu Quân là ‘hồ ly tinh’ anh đã không ngần ngại mà hất mạnh tay Mộc Giả Giả, quát lớn liếc mắt sắc lẻm về phía cô ta, mặt không chút xúc cảm khiến Mộc Giả Giả hơi thở không thông, toát cả mồ hôi lạnh, mặt mày tím tái.
-“Vợ anh mang gì