Khi 3 người vừa đến cửa phòng làm việc thì anh không gắng gượng nỗi nữa mà ngã gục lên vai Hiểu Quân khiến cô vô cùng hốt hoảng:
-“Âu Vũ Hàn, anh làm sao vậy? Vũ Hàn…Trạch Dương giúp tôi một tay.”
-“Ơ…Âu tổng…”
Trạch Dương xoay người lại vội vàng phụ cô dìu anh vào trong, vừa nằm lên sô pha anh đã nhắm chặt hai mắt, hơi thở trở nên nặng nề, tay bấu chặt đầu, đôi chân mày rậm rạp khấu vào nhau dường như tạo thành một đường liền mạch, chỉ cần nhìn vào là đã biết anh đang rất đau rồi.
-“Vũ Hàn, anh lại bị đau đầu sao?”
Dù đã từng nghe Vũ Hàn nói khi làm việc căng thẳng hay suy nghĩ quá nhiều thì dây thần kinh của anh sẽ bị căng cứng khiến cho đầu anh đau nhức dữ dội nhưng từ khi kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên cô chứng kiến nên có phần lúng túng.
-“Đúng rồi ạ.
Sáng nay lúc đến công ty là Âu tổng đã bắt đầu đau rồi.”
-“Sao anh ấy không nói với tôi chứ?”
Cô nhìn thân thể anh lúc này mà không khỏi xót xa buông lời trách móc.
-“Âu tổng sợ thiếu phu nhân biết sẽ ảnh hưởng đến công việc vì thế không nói cũng không cho tôi báo, cho nên…”
Trạch Dương khó xử
-“Ngốc thật chứ! Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
-“Bình thường Âu tổng uống thuốc giảm đau sau 1 giờ đồng hồ sẽ hết nhưng lần này lại không thuyên giảm, có lẽ loại thuốc này đối với cơ thể Âu tổng đã nhờn rồi ạ.”
Trạch Dương ngoài mặt cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng lại sốt sắng không kém gì cô.
-“Không được.
Phải đưa anh ấy đến bệnh viện thôi.”
-“Dạ.”
-“Không cần đâu.
Anh nằm nghỉ một chút sẽ khỏi thôi.”
Vừa đỡ đầu Vũ Hàn đã nắm lấy tay Hiểu Quân giọng nói khàn đặc ngăn cản.
-“Anh đau như thế này cứ nằm ở đây không phải là cách.”
-“Đúng đó Âu tổng, đã từ sáng đến giờ rồi, lần này không ổn chút nào cả.”
Nghe Hiểu Quân nói Trạch Dương cũng tiếp lời khuyên nhủ anh.
-“Tôi không sao.
Cậu ra ngoài trước đi.”
-“Nhưng…vậy được.
Nếu có vấn đề gì thiếu phu nhân hãy gọi tôi.
Tôi ở ngay bên ngoài.”
Trạch Dương nhìn anh rồi nhìn cô phân vân nhưng rồi cũng đồng ý.
Từ lâu Trạch Dương không chỉ xem Vũ Hàn là sếp nữa mà đúng hơn là anh.
Là một người anh trai nên khi thấy anh vì công việc mà lao lực đến vậy, có quan tâm, sốt ruột cũng là lẽ đương nhiên.
5 năm trước
Trên một đoạn đường vắng một đám người mặt mày bậm trợn, xăm trổ đầy mình đang dùng cây vây đánh một thanh niên thân thể gầy gò, yếu ớt miệng lại không ngừng buông lời mắng chửi khó nghe vô cùng:
-“Thằng chó.
Đến địa bàn của bọn tao mà lại không chịu đưa tiền bảo kê hả? Tụi bây.
Đập chết nó cho tao.”
Một tên trong số đó chống tay hai bên có lẽ là tên cầm đầu đang khảng khái ra lệnh.
-“Dạ.”
-“Xin…xin các người…tha cho tôi…tha…”
Lập tức những tên còn lại đánh nhiều hơn, mạnh hơn mặc cho thanh niên kia có van xin thế nào cũng chẳng để tâm.
Chợt từ xa ánh đèn xe ô tô sáng rực đang tiến lại gần làm cho tất cả bọn chúng lóa cả mắt.
Chiếc xe dừng lại từ trên xe hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, uy lãnh bước ra khiến bọn chúng có phần sợ hãi:
-“Thả cậu ấy ra!”
Anh hùng hồn
-“Không liên quan đến hai đứa mày, khôn hồn thì biến đi kẻo ông mày đánh cho tan xác đấy.”
Anh cùng Hạo Hiên không nói với rằng, cả hai như tập trước vậy đồng điệu đưa tay cởi chiếc cúc áo vest để thoải mái hơn rồi cùng lúc xông lên.
Đúng 1 phút 20 giây 8 tên lưu manh kia đã nằm rạp dưới đất, hơi thở đứt quãng, trên người đầy thương tích.
-“Đối đầu với tao.
Bọn mày chỉ có một đại kết cục.”
Anh một chân đạp mạnh lên đầu tên đầu xỏ nghiến răng gằn giọng.
-“Hạo Hiên, đưa cậu ta lên xe.”
-“Ừm.”
Từ trước đến giờ anh không làm việc gì mà không có lý do cả nên Hạo Hiên cũng không chút phân vân mà lập tức làm theo.
Người thanh niên máu me khắp người, mặt mũi, tay chân chằng chịt những vết thương hơi thở thoi thóp đó nhanh chóng được anh đưa đến bệnh viện, toàn bộ tiền viện phí các thứ anh đều chi trả.
Sau một tuần cũng đã hồi phục, theo danh thiếp để lại anh ta tìm đến gặp anh.
Bước vào quầy tiếp tân anh ta e dè hỏi:
-“Cô cho tôi gặp Âu Vũ Hàn.”
-“Anh là Trạch Dương?”
Nghe gọi đúng tên mình Trạch Dương hơi bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu, không nhiều lời nữ nhân viên đó lập tức đưa Trạch Dương lên phòng Tổng Giám đốc.
‘Cốc cốc cốc’
-“Người đã đến rồi, thưa Âu tổng.”
Vừa dứt lời từ bên trong vọng ra một âm thanh lãnh đạm:
-“Vào đi.”
Vừa đi vào Trạch Dương đã phải choáng ngợp vì căn phòng này quá rộng lớn, bố trí