Hiểu Quân ngồi lên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu anh cẩn thận kê lên chân mình rồi từ từ nắm lấy đôi bàn tay to lớn của anh đang ôm chặt đầu:
-“Nào.
Lấy tay ra để em massage cho.”
-“Nhưng mà anh đau lắm.”
Nghe giọng nói ngọt ngào của Hiểu Quân mà Vũ Hàn như muốn tan chảy ra ngay tức khắc, liền bày vẻ nũng nịu.
-“Ngoan nào! Sẽ nhanh khỏi thôi.”
-“Có thật không?”
Anh cố gắng mở mắt ủy khuất nhìn Hiểu Quân, quả thật từ lúc gặp nhau đến giờ đây là lần đầu tiên cô dịu dàng, kiên nhẫn với anh đến thế.
Nếu không tận hưởng thời khắc lịch sử này thì quá là đáng tiếc.
Hiểu Quân không nói lời nào chỉ chớp mắt nhẹ nhìn anh nở một nụ cười ấm áp.
Thấy vậy Vũ Hàn cũng hạ tay xuống nhường lại khoảng trống cho cô.
Thao tác của Hiểu Quân rất thuần thục không ngoa khi nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Những ngón tay thon dài mềm mại cứ lả lướt trên vầng trán rộng của anh từ giữa đến hai bên thái dương rồi lại trở vào mi tâm:
-“Thả lỏng người ra nào.”
Động tác cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy làm anh dễ chịu vô cùng cơn đau đầu cũng dần dần biến mất.
-“Thế nào rồi? Anh đã đỡ hơn chưa?”
Cô từ tốn
-“Vẫn chưa.
Không hiểu sao vẫn còn rất đau.”
Anh nghe cô hỏi thì lập tức mè nheo
-“Vậy không được rồi.
Để em gọi Trạch Dương vào đưa anh đến bác sĩ vậy.”
Hiểu Quân toan đứng lên thì anh vội vàng ngăn cản, ngay tức thời chau mày rêи ɾỉ:
-“A…em đừng cử động, anh đau chết mất.
Cứ xoa đầu anh như thế sẽ tốt hơn.
Đừng đi, đừng đi.”
Thừa biết Vũ Hàn lại giở trò nhưng cô vẫn vui vẻ làm theo, thật hết lời để nói với người đàn ông này mà.
Lúc nãy trước mặt bao người còn cao ngạo, quyền lực đến như vậy mà giờ nằm trước mặt Hiểu Quân lại như chú hổ con vậy.
Đáng yêu hết phần thiên hạ mà!
-“Vợ à! Đôi tay em thần kì thật ha.
Như có phép thuật vậy đó.”
-“Nói vậy là đã hết đau rồi sao?”
-“Không không vẫn còn đau lắm đấy chứ.”
-“Vậy nãy giờ em đâu giúp được gì cho anh.
Phải nhanh chóng đến bệnh viện thôi.
Hay là muốn gặp vị hôn thê của anh mới chịu khỏi?”
-“Vị hôn thê nào?”
Anh nghe cô nói mà giật mình ngồi bật dậy tròn mắt nhìn Hiểu Quân.
-"…" Hiểu Quân khoanh tay không đáp mặt thản nhiên nhìn anh.
Chợt nhớ lại chuyện dưới sảnh, anh thật lòng chỉ muốn gϊếŧ chết Mộc Giả Giả kia cho hả cơn giận.
-“À.
Là cô ta sao? Em đừng nhắc nữa nhớ đến bộ mặt xấu xí của cô ta anh muốn nôn đến nơi rồi đây nè.”
-“Vậy sao? Em thấy…cô ta rất rất rất thích anh đó chứ.”
-“Đó là chuyện của cô ta.
Vả lại chồng em đẹp trai, phong độ, giàu có thế này có hàng tá nữ nhân vây quanh.
Âu cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
-“Được rồi.
Ở đây với mớ nữ nhân của anh đi.
Em về.”
-“Ể.
Đừng mà.
Dẫu bao nhiêu cô gái có thèm khát anh đi nữa anh cũng chỉ dâng hiến thân thể ngọc ngà này cho vợ thôi.”
Thấy cô đứng vậy anh vội nắm tay kéo vào lòng mình ôm chặt mà buông lời sủng nịnh.
-“Biếи ŧɦái, vô sỉ.” Hiểu Quân bĩu môi, đánh lọan lên ngực anh.
-“Để anh cho em biết biếи ŧɦái là như thế nào.”
Dứt lời anh phủ lên đôi môi mềm mại của Hiểu Quân một nụ hôn rất sâu và cuồng nhiệt.
Tất cả mật ngọt trong khoang miệng cô đều bị anh tham lam mà nuốt trọn.
Bàn tay ấy lại không yên phận mơn trớn xuống đôi gò bồng mị hoặc ấy mà xoa nắn, lập tức một âm thanh ám