-“Không đúng.”
Chợt Quan Tử Yên nhìn đồng hồ trên tay rồi thốt lên khiến cho những con người ở đây đều giật thót cả mình, vội vàng chạy đến.
-“Sao vậy?”
-“Chuyện gì?”
-“Cái gì không đúng?”
Huyết Hiểu Quân, Trần Hạo Hiên rồi đến Quan Tử Thành không đợi được mà cùng lúc cất giọng làm cho Quan Tử Yên có chút bối rối:
-“Mọi người hãy bình tĩnh.
Tôi đã lần theo thì biết được xe đã chạy về ngọn núi phía Tây.
Nhưng…”
Thấy Quan Tử Yên ngập ngừng bà Quan cũng không chịu được:
-"Nhưng thế nào?
-“Nhưng đúng 2 giờ 40 phút trước tín hiệu đã bị mất hoàn toàn.
Không cách nào kết nối lại được.”
Nghe vậy tất cả liền vung chân chạy đến chiếc laptop trước mặt Tử Yên xem xét, quả đúng như Quan Tử Yên nói, dấu chấm đỏ trên màn hình lúc trưa đã không còn thấy nữa.
Tất cả dường như bị đông cứng khi tiếp nhận thông tin này vậy.
-“Mất tín hiệu là sao chứ? Vậy rốt cuộc điểm cuối cùng đường truyền cho thấy chiếc xe ở đâu?”
Trần Hạo Hiên như muốn phát điên lên vậy.
Sắc thái đã muôn phần thay đổi, không còn giống với Trần Hạo Hiên luôn vui vẻ, hớn hở hằng ngày nữa.
-“Có lẽ là Magena - thung lũng nằm phía sau ngọn núi đó.”
-“Là nơi quỷ quái nào vậy?”
Quan Tử Thành có chút bất ngờ khi nghe đến nơi này.
Vì vốn dĩ phía tây là nơi hoang du, vắng vẻ, ít người lui tới nên Tử Thành lạ lẫm cũng không phải là chuyện lạ.
-“Ngọn núi phía tây? Thung lũng Magena?”
Lương Đại Nguyên lẩm bẩm chau mày như cố nhớ lại chuyện gì đó nhưng vẫn không thể nhớ ra.
Vẻ mặt cực kỳ là khó coi.
-“Không phải chứ? Cậu ấy đến đó làm gì?”
Bỗng Lương Đại Nguyên nói lớn làm cho những ánh mắt và sự tò mò của những con người ở đây không hẹn mà cùng đổ dồn về phía anh.
-“Tôi nhớ ra rồi.
Ngọn núi phía Tây đó từng có một truyền thuyết được tương truyền rằng 500 năm trước có một cặp thanh xà bạch xà rất lớn và tàn bạo đã độc chiếm cai trị vùng đất đó trong một thời gian rất dài.
Chúng đặt ra luật là mỗi ngày lần lượt từng gia đình phải dâng tế thức ăn lên cho chúng.
Nếu nhà nào không có hoặc mang đến quá ít hoặc có ý định bỏ trốn sẽ bị bọn chúng nuốt chửng vào bụng.
Xem như răn đe.
Ngày qua tháng lại, cuộc sống sung túc của mọi người bị chúng quấy phá không còn hạnh phúc, ấm êm như xưa nữa, dân làng một nửa bị chúng ăn thịt nên đã thưa thớt dần.”
-“Vậy mọi người làm sao để thoát khỏi bọn yêu tinh đó?” Tử Thành có phần hứng thú.
-“Vào một đêm mùa hạ khô nóng, khí trời cực oi bức toàn thể người dân đã họp bàn với nhau đốt cháy nơi chúng ở.
Quả nhiên, kỵ lửa với cả lúc ngủ say bọn chúng không đề phòng nên đã bị thiêu rụi, không còn lại một chút dấu vết gì.
Vì quyết tâm “cá chết lưới rách” với bọn chúng nên mọi người đã tạo nên một đám cháy kinh hoàng, sáng rực cả một vùng trời rồi cũng nhanh chân khăn gói bỏ đi.
Nơi đó về sau trở thành một vùng đất cằn cỗi, nghèo nàn không người lui tới.”
Quan Tri Tâm ôn tồn tiếp lời.
-“Mọi người còn đồn đại rằng sau trận hỏa động thiên đó hồn của hai con yêu tinh vẫn luôn lởn vởn không tan, nếu như ai đến đó thì sẽ…không thể toàn mạng trở về.”
-“Vậy anh hai đến đó với mục đích gì cơ chứ?”
Tử Thành thắc mắc, trong dạ cũng không yên.
Trong lúc mọi