Gần 5 tiếng ngồi trên xe, cuối cùng các người bọn họ cũng đã đến được chân núi, mặt trời cũng đã lặn từ rất lâu.
Màn đêm bao trùm lấy mọi thứ, trời càng khuya nhiệt độ càng xuống thấp, ngồi trong xe mà tưởng chừng như đang ở nơi đồng không mông quạnh vậy.
Đoàn xe bắt đầu lăn bánh lên sườn núi.
Đoạn đường gồ ghề, chỉ toàn là sỏi đá không có lối mòn, nhìn là có thể nhận ra ngay nơi này thật sự bị lời đồn kia, dân tình vì khiếp sợ mà không một ai dám đặt chân lên đây cả.
-“Trời thì tối mà đường lại khó đi nữa chứ.”
Quan Tử Thành bị dằn sốc khó chịu, một tay vịn vào tay nắm trên nóc ô tô
một tay vịn vào ghế trước phàn nàn.
-“Ai bảo anh hai chú em chạy lên tận đây chứ!”
Lương Đại Nguyên nhìn theo ánh đèn xe trắng sáng soi đường phía trước mà đáp lại.
-“Mà anh Hạo Hiên.
Anh nghĩ vì lý do gì mà anh Vũ Hàn đến đây?”
-“Không phải tự nhiên.”
Trần Hạo Hiên vẫn nắm chặt vô lăng căng thẳng trả lời.
-“Có phải vì cãi nhau với chị dâu không?”
-“Nóng tính chứ không phải bốc đồng.
Vũ Hàn tuyệt đối không thiếu suy nghĩ đến vậy.
Vì chuyện riêng mà để mọi người lo lắng không phải là tính cách của Âu Vũ Hàn.”
-“Lương Đại Nguyên nói đúng đó.
Em là em trai của cậu ấy phải là người hiểu rõ nhất chứ.”
Sau gần 2 tiếng đồng hồ khó nhọc đoàn xe đã vượt qua được ngọn núi nguy hiểm, thung lũng Magena rộng lớn lập tức mở ra ngay trước mắt.
Nếu không phải vì câu chuyện nửa hư nửa ảo kia biến nó thành “thung lũng chết” thì có lẽ đây sẽ là một nơi đáng sống, đáng trải nghiệm.
-“Hạo Hiên nhìn kìa!”
Lương Đại Nguyên như phát hiện ra một điều gì đó đột nhiên vỗ vai Hạo Hiên la lớn.
Hai người cũng lập tức theo hướng mắt Lương Đại Nguyên nhìn ra bên ngoài:
-“Đó là…”
Cái mà tất cả thấy là một đống sắt vụn nằm ngổn ngang ngay dưới chân núi.
-“Ra xem thử.”
Hạo Hiên tháo dây an toàn nhanh chóng đi đến vật thể lạ đó.
Mọi người cũng lập tức tiến lại gần.
-“Cẩn thận.”
-“A!”
Lương Đại Nguyên thấy Quan Tử Thành sờ vào mà vội can ngăn nhưng vẫn không kịp.
-“Nóng quá! Không phải vừa được nung xong đó chứ?”
Quan Tử Thành vừa thổi vào bàn tay bỏng rát của mình vừa nhăn mặt lên tiếng.
Trần Hạo Hiên đi một vòng nhìn xa trông gần, thấy bản số xe mạ vàng độc nhất bị cháy xém nằm trong bụi cỏ cạnh đó mà lòng anh quặn thắt lại.
Ngồi khuỵch xuống đất, đôi mắt đỏ hoe rưng rức:
-“Đây…đây là món quà sinh thần 25 tuổi…chính tay tôi tặng cho Âu Vũ Hàn mà.”
-“Nói vậy…đây thật là xe của anh Vũ Hàn?”
‘Phịch’
Quan Tử Thành nghe đến đây cũng không còn đứng vững nữa.
Liếc nhìn đống đổ nát trước mắt mà quỳ rạp hai gối.
Mắt lưng tròng.
-“Không đâu…không phải…không phải Vũ Hàn, không phải là Vũ Hàn…”
Lương Đại Nguyên không chấp nhận được sự thật tàn khốc này mà chạy dọc theo chân núi, không ngừng gọi lớn, bới cỏ vẹc đường tìm kiếm:
-“VŨ HÀN, ÂU VŨ HÀN, CẬU ĐANG Ở ĐÂU? MAU RA ĐÂY.
VŨ HÀN, RA ĐÂY CHO TÔI.
ÂU VŨ HÀN.”
-“Đúng.
Âu Vũ Hàn không dễ chết như vậy đâu.
Có lẽ cậu ấy đang ở gần đây thôi.
Phải đi tìm.
Phải tìm.”
Trần Hạo Hiên thấy Lương Đại Nguyên điên cuồng tìm kiếm gọi tên Vũ Hàn cũng nhanh chân đứng dậy, bước những bước loạng choạng mà lẩm bẩm.
-“Anh hai, anh Vũ Hàn.”
Riêng Quan Tử Thành chưa tin được những gì mắt mình thấy, tai mình nghe vẫn quỳ yên ở đó, dán mắt vào đống cháy đen kia.
-“Tất cả tìm cho tôi.
Nhất định phải tìm cho ra Eagle.
Nhất định phải gặp được.”
-“Rõ.”
Thuộc hạ của anh nhận lệnh, ngay tức