Nghe được Mộc Đinh Hương nói không phải vì sợ nàng mới né tránh như vậy, Sở Ngu khuôn mặt căng chặt cũng thoáng hòa hoãn một chút.
Mới vừa rồi còn ở Mộc gia, nhìn thấy hai vợ chồng kia đối với nàng mà xụ mặt, cảm thấy không được thoải mái liền hù cho bọn họ kinh sợ một phen.
Có một số người sống dựa vào việc bắt nạt kẻ yếu, không cho bọn họ chút sắc mặt, bọn họ sẽ không biết trời cao đất dày là viết như thế nào.
Mộc Đinh Hương lại cho rằng nàng chỉ là đang an ủi mình, có chút bất an.
- Ngươi không cần mất hứng, ta về sau có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện, ngươi hôm nay vì giúp ta mà xuất ra hai mươi lượng bạc kia.
Sau này ta nhất định trả lại cho ngươi....!Ta hiện giờ tích cóp chỉ được hai lượng, đợi ta đi lấy đưa liền cho ngươi.
Nói xong vội vội vàng vàng xoay người muốn chạy về gốc đa đầu làng, nhưng chưa kịp nhắc chân đã bị Sở Ngu giống như bắt gà một tay nắm áo kéo lại.
- Tiền đó ngươi cứ lưu trữ lại lúc cần có thể sử dụng, hai mươi lượng kia cũng không cần dùng gấp, tạm thời không cần trả.
Cơ mà ngươi không phải đã gả cho ta rồi sao? Làm gì có thê tử nào ngày đại hôn vừa xong đã muốn đem tiền sính lễ trả lại cho phu quân của mình a.
Sở Ngu trên mặt tựa hồ không còn giống như lúc trước nữa, miệng cười như không cười nhìn nàng.
Mộc Đinh Hương tức khắc có chút nghẹn lời, nếu đối phương là nam nhân, nàng khẳng định sẽ không cảm thấy những lời nói này có gì không đúng.
Nhưng Sở Ngu lại là nữ nhi, nữ nhân cưới nữ nhân lại còn nói ra những lời như thế này, ý đồ là gì đây?
Đối với nàng mà nói, hai nữ nhân thành thân đơn giản chỉ là cùng nhau kết nhóm sinh hoạt thôi.
Sở Ngu như vậy hoàn toàn chính là xuất phát từ lòng tốt muốn giúp đỡ nàng, cùng nàng làm hảo tỷ muội.
Nhưng nói ra thì đúng là có một chút ngượng ngùng.
- Nhưng…… ta gả cho ngươi cũng không thể cho ngươi thứ gì, lại càng không thể sinh cho ngươi hài tử.....!ta.......!
- Ngươi không phải nói ngươi có thể trồng trọt hay sao? Trong nhà của chúng ta có tới mười mấy mẫu đất.
Ngươi làm đủ ăn thôi, nuôi sống ta là được.
Lúc trước ngươi còn nói có thể giặt quần áo nấu cơm sao cho ta mà?
- Trồng trọt, giặt quần áo thì không có vấn đề gì, chính là nói đến việc nấu cơm…… Ta thật ra cũng không thông thạo cho lắm...!Hmm
Tối hôm qua nhìn Sở Ngu nấu bữa cơm đó, Mộc Đinh Hương cũng không dám lộng ngôn giành nhiệm vụ nấu cơm.
Nếu ngày nào đó Sở Ngu đem toàn bộ đầu heo bán ế về đây, nàng cũng không biết sẽ xử lý chúng như thế nào.
- Cứ quyết định như thế này đi.
Ngươi phụ trách trồng trọt giặt quần áo, ta buổi sáng đi giết heo xong trở về nhà nấu cơm.
Nếu buổi chiều có rảnh liền cùng ngươi đi ra đồng làm việc, ngươi thấy có được không?
Sở Ngu không hề ngược đãi nàng.
Chuyện này tất nhiên là quá tốt rồi.
Mộc Đinh Hương trong lòng vui mừng nhảy nhót.
Từ nay về sau đói bụng cũng không cần lo lắng nữa, cũng không sợ ai đánh chửi nàng.
Cuộc sống này quả thực giống như đang nằm mơ.
Sở Ngu thấy nàng cười đến vẻ mặt vui vẻ, không nỡ dập tắt nụ cười chói nắng ấy.
- Vừa rồi chúng ta đi gấp, cũng không kịp đợi ngươi thu thập hành lý, đi lên huyện mua mấy bộ quần áo mới tắm rửa đi.
- Thật ra ta cũng không có nhiều quần áo.
Mộc Đinh Hương có chút ngượng ngùng, quần áo của nàng chỉ có vài ba bộ đổi qua đổi lại.
Trải qua nhiều năm, giặt tẩy nhiều đến nỗi bay màu trắng bệch, mặt trên dày đặc vết khâu vá.
Nhìn quần áo trên người mình, lại nhìn nhìn quần áo trên người Sở Ngu, khuôn mặt nhỏ có chút nóng như thiêu.
- Ta như vậy có phải làm ngươi mất mặt không?
- Không hề mất mặt, quần áo chỉ là vẻ bề ngoài ngươi không cần bận tâm.
Người của Mộc gia ăn mặc cũng không tính là kém, lại không biết vì sao đối với ngươi hà khắc như vậy.
Sở Ngu nhớ tới mấy trường hợp vừa rồi, trong lòng vẫn là một trận chán ghét.
- Bọn họ trước nay đều là trọng nam khinh nữ.
Ở trong mắt bọn họ, nữ nhi bất quá chỉ là công cụ dùng để làm việc đổi lấy tiền công, nam nhi mới là quý giá.
Mộc Đinh Hương nhớ tới hai vị tỷ tỷ, thanh âm mang theo một tia thương cảm.
- Mẫu thân của ngươi cũng là nữ nhân, vì sao vẫn đối đãi với nữ nhân như vậy, thật là buồn cười.
Không đề cập tới chuyện này nữa, hôm nay là ngày ngươi thoát ly khỏi Mộc gia, chúng ta đi lên huyện mua chút đồ vật, đêm nay phải hảo hảo chúc mừng một phen.
Sở Ngu đem những người không liên quan cưỡng ép đuổi ra khỏi đầu.
Vừa nghe đến chuyện được đi huyện, Mộc Đinh Hương nhịn không được hai mắt sáng lấp lánh.
Những chuyện không vui lúc trước nháy mắt đều vứt ra sau đầu.
Nàng lớn như vậy chưa một lần đặt chân đến chợ huyện.
Năm nàng mười một tuổi, năm ấy trộm đi theo sau lưng ba mẹ con Mộc mẫu, sau đó bị phát hiện ra, còn bị Mộc mẫu đuổi theo đánh tới nửa ngày.
Nàng nghe người ta nói trên huyện bán thật nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu, đồ ăn cũng thập phần mê người.
Mộc Đinh Hương luôn muốn có ngày nào đó muốn đi huyện chơi một lần, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Hiện giờ Sở Ngu đưa nàng đi mua quần áo, làm sao bảo nàng không vui cho được.
Nàng kích động đến mức có chút nói năng lắp bắp.
- Ta…… Chúng ta đi đào tiền trước, ta có tiền.
- Chuyện nhỏ, ta không thiếu tiền, số bạc kia lưu ngươi giữ lại làm tiền riêng đi.
Trời cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi.
Sở Ngu ôm eo Mộc Đinh Hương đem nàng đỡ lên lưng ngựa trước, chính mình cũng xoay người nhảy lên theo.
Vung roi thúc giục con ngựa hướng về phía huyện thành chạy tới.
Mộc Đinh Hương lớn tới nay như vậy, chưa từng chạm qua quần áo xinh đẹp.
Quần áo có rách cũng tìm cách vá lại, không dám xuất ra chút tiền nhỏ vì bản thân mình mà mua quần áo mới.
Không muốn bị bán đi, một mình nàng làm xong việc nhà nông trong đất, nhàn rỗi liền đi lên thảo nguyên cắt cỏ heo, vô cùng chăm chỉ.
Quần áo nàng mặc đều là của hai vị tỷ tỷ lưu lại, hoặc nhặt đồ mà người khác không mặc nữa.
Càng lâu quần áo mụn vá chồng mụn vá, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, thập phần khó coi.
Ngày thường trên đất làm việc mặc gì cũng không ai quản nàng.
Nhưng hôm nay đi chợ huyện bị Sở Ngu ôm ở trong ngực, quần áo trên người lại rách tung toé.
Đinh Hương cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Trên đường có nhiều người sôi nổi cùng Sở Ngu chào hỏi, đôi mắt cũng lén lút ngó đến tiểu cô nương ngồi trong lòng ngực của nàng, ánh mắt ái muội.
Sở Ngu là nữ đồ tể nổi danh trên chợ huyện, lớn lên xinh đẹp vô cùng.
Có một lần bị người ta gọi là thịt heo Tây Thi.
Lúc ấy Sở Ngu nghe được có người kêu nàng như vậy, lông mày dựng thẳng lên, một đao liền chém sượt qua khuôn mặt của người nọ, cắt đứt mấy cọng tóc.
Người nọ bị nàng dọa sợ đến nỗi phóng nước tiểu, từ đó rốt cuộc không còn ai dám kêu nàng một tiếng thịt heo Tây Thi nữa.
Sở Ngu cũng bởi vì vậy dần dần có tiếng, tuy rằng nam nhân không dám đứng trước mặt đùa giỡn nàng nữa, nhưng có ai mà không thích xem mỹ nhân làm việc.
Cho nên mỗi lần nàng là sát xong heo đi ra quán, cửa hàng phía trước lúc nào cũng chen đầy một đống nam nhân.
Nam nhân kia sau này chỉ là tới mua thịt, cũng không dám nói năng lỗ mãng, càng không dám động tay động chân.
Sở Ngu sẽ không nói gì thêm, rốt cuộc hắn ta không còn ngại ngùng, thoải mái đi mua thịt.
Ngay từ đầu nữ nhân khác đều cho rằng nữ đồ tể này buôn bán dựa vào nhan sắc, dựa vào khuôn mặt kiếm cơm.
Đối với nàng tỏ ra các loại khó chịu, tốp năm tốp ba tới quầy hàng của nàng muốn gây phiền toái.
Bọn họ rỉ tai nhau mua thịt nên tìm nam nhân đứng đắn mà mua, Sở Ngu thực hung dữ, mua thịt của nàng phải lo sợ bất an.
Lâu dần tin đồn chậm rãi tiêu tan, quầy hàng của nàng buôn bán phát đạt hẳn ra.
Hơn nữa sau này lại biết được Sở Ngu là lão binh xuất ngũ, tham gia trận chiến chấn động năm đó.
Nghe nói lúc ấy quân đội liên tục bị thương vong nặng nề, sau khi thương nghị thống nhất phái ra 50 người mạo hiểm lập thành một tiểu đội.
Họ phải thâm nhập hiểm cảnh ám sát tướng đầu