Mộc mẫu lần nữa đem sự tình của Mộc Không Thanh lấy ra nói tiếp.
Trừ bỏ Mộc lão hán, mọi người ở đây ngoài mặt nhìn như chăm chú lắng nghe nhưng trong lòng âm thầm khinh bỉ một trận.
Bà mối Vương là người nào, há có thể không biết lão đại Mộc gia Mộc Không Thanh tính tình thế nào.
Hơn nữa trong phạm vi trăm dặm, tính luôn mấy chục cái thôn lân cận, đã nhiều năm như vậy cũng chưa có ai thi đỗ được Trạng Nguyên.
Người nào đỗ cử nhân đã là long trung nhân phụng hiếm có.
Dựa vào cái gì Mộc gia nói đậu là sẽ đậu, khẩu khí thật lớn còn muốn nhi tử nhà họ thi đậu Trạng Nguyên.
Bà mối Vương trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sao dám nói ra, chỉ cố gượng bày ra vẻ mặt nịnh nọt, miệng lưỡi ngọt xớt.
- Đúng đúng đúng! Lão đại có thể đậu Trạng Nguyên vinh quy bái tổ, đó chính là phúc khí của Mộc gia, nha đầu kia về sau chắc chắn cũng được thơm lây a.
Sở Ngu đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng cắt đứt lời nói của bà mối Vương.
- Mộc gia các người về sau thăng chức rất nhanh, Đinh Hương đi theo ta sẽ không dính dáng đến nơi này nữa.
Đồng dạng nếu Sở gia xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy đến các ngươi.
Ngụ ý đem quan hệ giữa Mộc gia với Mộc Đinh Hương đoạn tuyệt sạch sẽ.
Tuy nói về sau không tránh được sẽ bị ruồi bọ theo dõi quấn lấy.
Nhưng sẵn tiện lúc này nói ra trước vẫn sẽ tốt hơn.
Hai vợ chồng nghe Sở Ngu nói xong lời này, trên mặt tức khắc một trận khó coi.
Mộc lão hán vẫn y như cũ không có lên tiếng, vẫn là muốn kiên trì giữ giá 25 lượng bạc sính lễ không thiếu một đồng.
Tuyệt đối không thương lượng!
Bà mối Vương vén tay áo, từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị muốn triển khai một vòng đấu khẩu.
Một bên Sở Ngu lại không hề kiên nhẫn, lạnh lùng nói.
- Như thế nào đây? Ta cho các người mặt mũi các người còn không biết xấu hổ.
Tưởng Sở Ngu ta đi ra ngoài tòng quân mười mấy năm, dùng tính mạng của ta đổi cho con dân an ổn một đời chỉ là hư danh sao? Còn dám ở trước mặt ta ăn nói ngang ngược, bán nữ nhi còn kì kèo mặc cả với ta, thật nực cười.
Thanh âm cực lớn, chấn đến mọi người đứng ở đây lỗ tai ầm ầm vang lên.
Sở Ngu nói xong từ trên người rút ra thanh đao vô cùng sắc bén, trở tay một cái thanh đao đã cắm sâu trên mặt bàn.
Cái bàn lung lay sắp đổ, cuối cùng không gánh nổi thanh đao nặng nề, bang một tiếng chia năm xẻ bảy mà vỡ ra rơi đầy dưới đất.
Hai vợ chồng Mộc gia trước nay chưa từng gặp qua trường hợp này.
Trước kia nghe nói Sở Ngu ra trận từng giết qua rất nhiều người, cũng là nghe nói mà thôi.
Hiện giờ thấy mắt nàng lộ ra hung quang, người đầy lệ khí, chỉ là chút khí thế đã làm người ta tay chân mềm nhũn.
Mộc mẫu nhịn không được hai đùi run rẩy đứng không vững, răng đánh vào nhau nén sợ lên tiếng.
- Nhưng..
mà…… Nhưng mà ngươi là nữ nhân, Đinh Hương đem gả cho ngươi Mộc gia chúng ta phải bị người đời nhạo báng.
Nói không chừng đến lúc đó lão đại tham gia khoa cử sẽ bị ngươi liên lụy…….
Càng nói thanh âm càng ngày càng yếu, sợ Sở Ngu sẽ bay đến gửi cho mình một đao trên cổ.
- Làm càn, ta đường đường là binh lính bảo vệ quốc gia Đại Chu.
Ta cùng Võ An quân trướng là đồng võ chi sư, ngươi lại dám đứng trước mặt ta coi rẻ từng binh sĩ ở tiền tuyến tắm máu chiến đấu hăng hái, ta cảm thấy hổ thẹn thay cho các ngươi.
Hôm nay ta nhất định phải trị các ngươi cái tội bất kính.
Sở Ngu sắc mặt đen như đáy nồi, nổi giận lớn tiếng.
- Luật lệ Đại Chu lúc nào nói qua hai nữ tử không thể thành thân.
Muốn hay không ta đem Viên bộ đầu vừa mới đi cấp tốc kêu trở về.
Nàng ta ở nha môn rãnh rỗi không có gì làm, để nàng phổ cập cho các ngươi một chút, các ngươi thấy thế nào?
Sở Ngu bộ dạng hung thần ác sát, đáng sợ tới mức vợ chồng bọn họ khuôn mặt huyết sắc trút hết, sắc mặt trắng bệt.
Bà mối Vương nhìn hai người họ sợ hãi rụt rè, trong lòng cười như điên như dại.
Mộc lão hán run rẩy mà mở miệng nói.
- Vậy hai mươi lượng đi, thật sự không thể hạ giá được nữa……
Sở Ngu nghe được hắn nhả ra cái giá cuối cùng, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Quả nhiên là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.
Nàng từ trong lòng ngực móc ra hai mươi lượng bạc, bang một tiếng chọi đến cái tủ gần đó, hướng về phía bà mối Vương nói.
- Vương tẩu tử, phiền ngươi đi ra ngoài giúp ta tìm Trường đại thúc mời đến đây.
Bà mối Vương vừa nghe liền biết việc này đã thành, xoay người đi ra cửa tìm kiếm.
Mộc mẫu ngắm túi bạc phình to nằm trên ngăn tủ, nghĩ đến bên trong có hai mươi lượng bạc, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Ngay cả Mộc lão hán cũng nhịn không được hướng đến ngăn tủ ngó vài lần.
Chỉ là Sở Ngu đôi mắt sắc bén như chim ưng săn mồi nhìn bọn hắn chằm chằm gắt gao không bỏ, cả người đứng ở đó nhìn thế nào cũng thấy cùng la sát giống nhau như tạc, làm tâm bọn họ sinh ra sợ hãi.
Đinh Hương cũng đã thay đổi quần áo vội đi theo bà mối Vương ra cửa.
Dọc theo đường đi nghe bà ta lải nhải một đống đại sự giữa bà ta và Sở Ngu, trong lòng nàng cũng minh bạch chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ.
A Trường vừa vặn đã ở trước cửa nhà, bà mối Vương kéo hắn lại nói chuyện.
Mộc Đinh Hương ngoan ngoãn đứng ở một bên im lặng đợi bọn họ.
Đều là người ở cùng một thôn, vợ chồng Mộc thị mấy năm nay đối xử với ba nhi nữ nhà mình thái độ tự nhiên là không để ở trong mắt.
Hơn nữa có rất nhiều người phê bình bọn họ theo cách kín đáo.
Sớm đã nhìn thấy rõ phu thê hai người đối xử với tam nha đầu quá mức hà khắc.
Hắn cũng nhịn không được đến nhà nói vài lần, nhưng đều là ông nói gà bà nói vịt, căn bản không có hiệu quả chút nào.
Bà mối Vương cùng hắn nhiều chuyện, đem sự việc vợ chồng hai người họ muốn đem tam nha đầu hứa gả cho Trương Quan Phu kể ra.
Người làm chứng trong miệng mắng bọn họ hoang đường.
Sau lại nghe bà mối Vương nói Trương Quan Phu bị nha môn mang đi, trong lòng vô cùng khoái chí, vỗ đùi cười to.
Lại nghe nói lương tâm họ thế nhưng đã bị sư tử ngoạm mất, đem Đinh Hương gả bán với giá 25 lượng bạc, cũng nhịn không được lần nữa chấn động.
Hơn nữa Sở Ngu lại là nữ nhân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đây là chuyện tốt hay vẫn là chuyện xấu.
Bà mối Vương đã nhận bạc của Sở Ngu, tự nhiên là hướng về nàng ta nói tốt một chút
- Ta xem Sở Ngu không giống hạng người hư hỏng, tuy rằng là nữ nhân nhưng ở trong huyện bán thịt heo đã nhiều năm, danh tiếng cũng không kém.
Xem nàng ta giữ đối xử tốt với Đinh Hương như vậy, có lẽ là phúc khí của nha đầu này tới thật rồi.
Sở Ngu cũng sống ở thôn Phù Dung, người làm chứng tất nhiên là biết nàng, hơn nữa lần nào đi lên huyện cũng đến cửa hàng của nàng mua thịt.
Nàng là người làm việc có bài bản hẳn hoi, trừ việc trên người có chút sát khí, mặt khác cũng nhìn không ra nàng ta có tật xấu gì.
Nhưng Trường đại thúc lần này đi đến đây, bất quá chỉ là người làm chứng mà thôi.
Việc hôn nhân này cha mẹ Mộc Đinh Hương đã đồng ý, ý nguyện càng là mãnh liệt.
Hắn cũng không có lời gì tốt để khuyên.
Hơn nữa Mộc nha đầu có thể mượn việc này thoát ly khỏi Mộc gia, cũng coi như là một chuyện tốt.
Chỉ là muốn hắn đến viết chứng từ, phu thê Mộc thị rõ ràng lại không muốn.
Họ đơn giản nghĩ lấy tiền là xong việc, còn giấy tờ rườm rà làm gì, toàn là những việc tra tấn người khác.
Trường đại thúc nhìn hai ông bà sắc mặt lộ rõ sự hám tiền tài, cảm thấy Sở Ngu càng thêm thuận mắt mình không ít.
Hiểu biết tiền căn hậu quả, liền tại đây lập chứng từ, ấn dấu tay.
Từ nay về sau đường ai nấy đi, Mộc Đinh Hương không còn là người của Mộc gia nữa.
Phiền toái Trường đại thúc lại đây hao tổn sức lực, Sở Ngu tự nhiên không thể làm người ta đi tay không một chuyến.
Hơn nữa lấy bản tính bọn người nhà họ Mộc, về sau nhất định còn muốn tiếp tục tìm đến Đinh Hương gây sự, cho nên nhất định phải ép bọn họ lập khế ước.
Sở Ngu cũng không tiếc chút tiền bạc nhỏ này, cấp cho Trường đại thúc hai xuyến dây tiền.
Mộc mẫu đem việc này khắc sâu ở trong mắt, trong lòng mắng Sở Ngu tình nguyện đưa tiền cho người ngoài cũng không muốn đưa cho bọn hắn nhiều tiền thêm một chút.
Trường đại