Mộc Đinh Hương nhìn chằm chằm Sở Ngu, buông lời cảm kích chân thành từ tận đáy lòng.
- Khụ khụ, không cần khách khí.
Dù gì sau này ngươi chính là thê tử của ta, mấy việc quan tâm đơn giản này không phải là việc ta nên làm hay sao?
Sở Ngu nói xong, nhìn đối phương khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, không biết nàng đang nghĩ sâu xa đến cái gì, có chút chế nhạo hỏi:
- Ngươi có biết khi làm thê tử của ta ngươi cần phải làm cái gì không?
Mộc Đinh Hương sửng sốt một chút, nhớ tới những việc lặt vặt Mộc mẫu làm ở nhà, lại nghĩ đến phụ nhân nhà khác cũng đều làm những việc đại loại giống như vậy.
Nhưng sợ bản thân nói sai nên nàng vẫn thận hỏi lại.
- Giặt quần áo nấu cơm, còn có dưỡng heo và trồng trọt! Không phải à?
- Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
Sở Ngu nhướng mày cố ý chọc ghẹo nàng.
- Còn có cái gì ấy....!Đợi ta nhớ lại đã........A đúng rồi! Chính là sinh hài tử ~~
Mộc Đinh Hương bừng tỉnh đại ngộ, cơ hồ mỗi người đàn bà gả đi theo chồng, về sau đều phải sinh hài tử nối dỗi tông đường, duy trì hương hỏa cho nhà chồng.
- Chỉ là hai chúng ta đều là nữ nhi, ta sợ là sinh con không được.
- Nói vậy chắc chắn ngươi biết trước khi sinh hài tử, các cặp phu thê thường làm gì vào đêm động phòng phải không?
Sở Ngu biết nói đùa đến đây nên đình chỉ được rồi, không nên đùa quá trớn sẽ dễ làm người ta giận.
Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy bộ dáng mờ mịt ngây thơ của tiểu cô nương, lại nghĩ tới đêm qua ở bờ sông người này hùng hổ mở miệng đề nghị bảo mình cưới nàng, nhịn không được lại tiếp tục mở miệng.
- Muốn làm cái gì còn phải hỏi sao? Chính là lên giường ngủ cùng nhau đó.
Mộc Đinh Hương nhíu nhíu đôi chân mày lá liễu, chẳng phải nam nhân nào cũng đều muốn ngủ cùng nữ nhân sao? Mẫu thân nàng mỗi lần mắng nàng là phải mắng hết cả ngày.
Nói nàng đi suốt ngày không trở về nhà, có phải hay không đi cùng nam nhân khác ngủ ở bên ngoài.
Đinh Hương đâu biết rằng nam nhân cùng nữ nhân ngủ thế nào, nàng chỉ nghĩ đơn giản là hai người nằm trên một cái giường đắp chăn nói chuyện phiếm.
Cũng không biết vì cái gì mà những nam nhân đó ham thích trò chuyện theo kiểu này.
Sở Ngu nhìn người trước mặt ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, tức khắc im lặng không hỏi nữa.
Chợt nhớ nàng vẫn còn là một tiểu cô nương trong sáng, xem ra là cái gì cũng đều không hiểu, tiếp tục hỏi đi hỏi lại chuyện này không tốt, vì thế câu chuyện dang dở kết thúc tại đây.
Cơm nước xong, hai người cùng nhau thu thập chén bát rửa sạch sẽ.
Đinh Hương ăn no bèn tản bộ bên cạnh phụ cận phế tích Sở gia.
Vô tình nhìn sang bên cạnh phát hiện mảnh đất cực tốt, thích hợp trồng rau màu, ra tiếng dò hỏi ý tứ chủ nhà.
- Sở Nguuu, miếng đất kia ta lấy đi trồng rau ngươi xem có được không?
Sở Ngu nhìn kỹ thế đất, lắc đầu từ chối.
- Miếng đất này gần quá, khi xây nhà sẽ lấn đến nó.
Trừ bỏ nó ra, ngươi chọn chỗ nào cũng được mặt khác ngươi tùy tiện xử trí, tất cả ta đều giao hết cho ngươi toàn quyền quyết định.
- Muốn xây lại nhà ở sao, khi nào bắt đầu động thổ xây dựng?
Mộc Đinh Hương càng thêm ấn tượng về nàng ta, muốn xây nhà yêu cầu phải có rất nhiều tiền, còn phải thỉnh một ít người tới hỗ trợ xây dựng.
Việc này nàng thật sự bất lực, tâm tư không hy vọng có người ngoài xông vào cuối Phù Dung thôn quấy rối địa phương an tĩnh của Sở gia, đặc biệt là nam nhân cao lớn thô kệch.
- Qua một thời gian nữa đi, hiện tại ta gom chưa đủ tiền, cũng không thuê nổi người, nói không chừng đến lúc đó phải tự thân vận động.
Sở Ngu nhàn nhã ngồi ở cửa động ăn điểm tâm, rất lười đi theo Đinh Hương tản bộ.
- Xây nhà có khó lắm không? Nếu không khó ta có thể phụ ngươi một tay, hai chúng ta cùng nhau kiến tạo ngôi nhà thuộc về riêng chúng ta.
Mộc Đinh Hương hy vọng chính mình có thể giúp đỡ nàng một chút, nhưng nhìn trên tay mình quấn đầy băng gạc, trong lòng thực không vui.
Cũng bởi vì trên tay mang miệng vết thương, từ ngày hôm qua đến bây giờ nàng cũng chưa giúp Sở Ngu làm được cái gì.
Mạnh miệng nói giúp nàng giặt quần áo nhưng tay không thể chạm vào thủy, chén cũng không thể tẩy, cái này làm cho nàng thực bất an.
Vạn nhất ngày nào đó Sở Ngu cảm thấy mình vô dụng, muốn đuổi mình đi thì phải làm sao bây giờ.
Sở Ngu tựa hồ nhìn ra được trong lòng nàng đang lo lắng, lên tiếng trấn an.
- Ngươi sau này chính là người Sở gia, đừng mãi lo những chuyện đó nữa.
Chỉ cần ngươi không chê ta nghèo hèn phải ở trong sơn động, lại là người giết heo thô lỗ, từ nay về sau ngươi có thể thanh thản ổn định ở lại bên cạnh ta.
Mộc Đinh Hương mở to hai mắt ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa động.
- Ta làm sao có thể ghét bỏ ngươi, chỉ cần ngươi một ngày không đuổi ta đi, ta nhất định suốt ngày tìm ngươi ăn vạ.
Nói tới đây, nàng thật cẩn thận đi trở về hang động, đi đến bên cạnh Sở Ngu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu đưa đôi mắt khóa trụ khuôn mặt tuấn mỹ của nữ nhân trước mặt.
- Sở Ngu, mặc kệ về sau có xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không cần đuổi ta đi được không, ta sẽ chăm chỉ làm việc.
Nhìn đôi mắt nhỏ rơm rớm nước mắt, Sở Ngu nhịn không được đỡ trán nói.
- Ngươi là từ đâu nhìn ra được tương lai ta sẽ đuổi ngươi đi, mỗi ngày ngươi ít tưởng tượng một ít sẽ không phát sinh sự tình.
Mộc Đinh Hương cúi đầu, lẩm bẩm một mình.
- Khi ta còn ở Mộc gia, nương thường xuyên mắng ta, nói ta không siêng năng làm việc, đe doạ đem ta bán cho nhà thổ.
Ta không biết nhà thổ là cái gì, nhưng chắc chắn không phải địa phương tốt, nghe nói nam nhân đều thích đi nhà thổ ngủ.
Mộc Đinh Hương lại tưởng tượng đến muốn viễn cảnh mình và lũ nam nhân gê tởm đó cùng nhau ngủ, da đầu sởn tóc gáy, thậm chí có chút buồn nôn.
Sở Ngu vừa nghe phụ nhân Mộc gia kia thế nhưng đối với nữ nhi ruột thịt có thể nói ra nói mấy lời dơ bẩn như thế, mặt mày đang vui vẻ nhu hòa nháy mắt liền dựng lên, toàn bộ cơ thể cũng che kín sương lạnh, ngữ khí thập phần không tốt.
- Mặc kệ mẫu thân của ngươi, về sau không cần nghe nàng nói chuyện.
Ta đã cấm bọn họ không được tới nơi này, ngươi không có việc gì quan trọng thì đừng trở lại Mộc gia.
Mộc Đinh Hương ước gì cả đời không cần quay về nơi toàn là ác mộng đó, cũng không muốn nhìn thấy sắc mặt gê tởm của bọn họ.
Nếu nói Mộc gia đối với nàng có ơn sinh dưỡng chi ân, những năm gần đây nàng làm trâu làm ngựa cũng đủ hoàn trả lại.
Sở Ngu lúc này cũng hiểu Mộc Đinh Hương trời sinh tính tình mẫn cảm lại lo sợ bất an là từ đâu mà có.
Nào có nhà ai cha mẹ tùy thời mở miệng ra là muốn đem con mình bán cho nhà thổ.
Người hiền lành nghe đến cũng không thể giữ được bình tĩnh, huống chi là Sở Ngu.
Người này có thể ở cùng một nhà với ba người kia, kiên trì dũng cảm đấu tranh đến tận bây giờ, đã là phi thường không dễ.
Nàng dừng việc trong tay, vỗ vỗ bả vai Mộc Đinh Hương, trịnh trọng đối mặt với nàng.
- Ngươi không cần sợ, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người Sở gia, ta sẽ đối đãi với ngươi giống như muội muội ruột thịt.
Đi ra ngoài nhìn thấy người khác nói thẳng ra ngươi là người của ta, ai dám nói ngươi không phải ta giúp ngươi thu thập hắn, không cần hoảng sợ nữa có biết không?
Nhưng mà tiểu cô nương nghe nàng nói vậy, nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
- Vì sao lại là muội muội, ta không cần làm muội muội của ngươi!
- Làm muội muội của ta không tốt hay sao?
Sở Ngu có chút kinh ngạc.
- Ta không cần ngươi làm tỷ tỷ của ta!
Nghĩ đến cảnh tượng tao ngộ Mộc Bạch Chỉ cùng Mộc Ngọc Trúc, Mộc Đinh Hương một chút cũng không muốn đem Sở Ngu trở thành tỷ tỷ của mình.
Thật sự rất ám ảnh.
- Không phải nói ta gả cho ngươi sẽ trở thành nương tử sao? Tự nhiên bây giờ bắt ta trở thành muội muội?
Nhìn Mộc Đinh Hương vì khóc mà đôi mắt đỏ hồng lại ướt át, Sở Ngu phụt một tiếng cười lại tiếp tục trêu nàng.
- Làm muội muội tốt hơn làm thê tử của đồ tể giết heo đó nha.
Nhưng mà xác thực ngươi đúng là tức phụ của ta.
Mộc